Chương 181: Không thể nhẹ dạ.
“Đừng đánh tôi, làm ơn, đừng đánh tôi nữa! Tôi đã bị đánh tróc hết da thịt rồi, nếu anh đánh tôi nữa, tôi sẽ chết đó…” Đôi lông mi dài rậm rạp của cô nhấp nháy tinh nghịch và ranh mãnh, rồi cô hét lên một tiếng xé lòng.
Lục Kiến Nghi bỏ vào miệng cô một quả anh đào, chặn miệng của cô lại, bởi vì cô có chút không tự chủ được.
Lục Kiều Sam gọi điện thoại qua đây chính là vì thăm dò tình huống, nghe được tiếng kêu thảm thương, trong lòng cô ta hết sức sảng khoái.
“Kiến Nghi, em đang làm gì đó? Ai đang kêu lên sao?” Cô ta cố ý hỏi, nhưng thực ra cô ta đã nghe ra đó là tiếng kêu của Hoa Hiền Phương rồi.
“Em đang dạy dỗ một người phụ nữ không nghe lời mà thôi.” Lục Kiến Nghi nhẹ giọng đáp, giống như đang phối hợp diễn.
“Không nghe lời là nên dạy dỗ, ngàn vạn lần, em không được nhân từ cũng không được mềm lòng.” Lục Kiều Sam là người không thể che giấu suy nghĩ của mình, cảm xúc hiện rõ trên mặt, không giống như Hoa Mộng Lan là sói đội lốt cừu, giấu giếm cảm xúc của bản thân, là người đạo đức giả. Lúc này, cô ta không kiềm chế được cảm xúc của mình mà phấn khích bật cười.
Lục Kiến Nghi mở loa ngoài điện thoại, Hoa Hiền Phương ở bên cạnh nghe được rất rõ ràng. Cô ta chính là muốn thấy được cảnh này, muốn một người rơi xuống một cách thê thảm thì trước tiên phải để cô ta bay lên tận trời xanh. Có một câu nói kinh điển: Phụ nữ không nhẫn tâm thì địa vị không ổn định. Cô thực sự đã hiểu được điều này. Cô càng nhượng bộ, càng mềm yếu thì Hoa Mộng Lan sẽ càng manh động mà tiến thêm một bước và đối phó với cô một cách vô lương tâm.
Cúp điện thoại, cô đùa cợt cười nói: “Tối hôm nay, chị cả và Hoa Mộng Lan cùng nhau mở tiệc và uống rượu sâm banh.”
Lục Kiến Nghi không nói lời nào cả, vẻ mặt âm trầm thật khó để hiểu được anh đang nghĩ gì: “Không nên nghĩ cách đào tẩu, ăn thịt đi.”
Anh đang thay đổi chủ đề nói sang chuyện khác rồi, cô biết rằng anh đang dung túng cho Hoa Mộng Lan rồi.
Người ta là người trong lòng của anh, vô cùng được cưng chiều, trong bụng còn có một lá bùa hộ mệnh. Còn cô thì có là gì đâu, cô có bị hành hạ đến chết đi sống lại thì cũng là điều bình thường.
Đột nhiên tâm trạng của cô trở nên u ám, cô gáp một miếng thịt lớn cho vào miệng để biến sự đau khổ và tức giận thành cảm giác thèm ăn, chỉ khi cô ăn no thì cô mới có sức lực để chiến đấu.
“Tôi không thể chăm sóc anh mấy hôm, một ngày nào đó tôi sẽ bị người phụ nữ bên cạnh anh hại chết cũng nên.”
Lục Kiến Nghi liếc mắt nhìn cô và anh cũng nhìn thấy toàn bộ tâm trạng của cô.
Anh bình tĩnh, gắp thịt trong đĩa, chậm rãi nhai rồi nói: “Đây là hệ thống giám sát, có hai cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào cô, đừng mong có thể giở trò, làm chuyện không đứng đắn sau lưng tôi.”
Cơn gió lộn xộn thổi qua khiến cô phun ra ba lít máu, cô thật sự muốn đập đầu vào nồi lẩu luôn cho rồi.
“Đó có phải là sự giám sát không? Hay chính là sự giam cầm?”
“Lẽ nào sự thật không phải là như vậy?” Anh nhún vui, đáy mắt lóe lên một sự mỉa mai.
Điều này có thể coi là đóng đinh vào đầu. Cô cụp mắt xuống, che đi đôi mắt đang mọng nước mắt. Phải thừa nhận rằng Lục Kiến Nghi là người thâm hiểm, thực sự rất thâm hiểm.
Bất kể là cô hay Hoa Mộng Lan và Lục Kiều Sam, đều không thể chịu đựng được sự kiểm soát chặt chẽ của anh, dù cho có cố gắng trốn thoát đến đâu thì đều không thể thoát khỏi ánh mắt rực lửa của anh. Gần như là theo tiềm thức, cô đưa tay lên xoa bụng dưới. Cô không biết là có thể giấu được chuyện về đứa bé đến bao lâu nữa? Đến một ngày nào đó, chắc chắn anh vẫn sẽ phát hiện ra mà thôi?
Địa ngục hay thiên đường có thể chỉ cách nhau một tờ giấy mỏng manh.
“Bụng của cô không thoải mái sao?” Cô đang suy nghĩ gì đó thì anh trầm giọng hỏi.
Chỉ là một câu hỏi vô tình nhưng lại khiến cô bất giác giật mình, vội vàng giải thích: “Không phải đâu, tôi chỉ sờ vào để thúc đẩy quá trình tiêu hóa để có sức ăn nhiều hơn mà thôi.”
“Đồ ăn trên bàn đều phải ăn hết, không được ăn thừa.” Anh độc đoán ra lệnh.
“Đừng lo lắng, tôi nhất định có thể ăn hết sạch.” Cô thè lưỡi ăn miếng thịt bò, ánh mắt lóe lên, như đang suy nghĩ điều gì đó, cô hỏi: “Tôi có thể giám sát Hoa Mộng Lan được không?”
“Việc giám sát là lẫn nhau.” Anh ta nôn ra một cách thản nhiên.