Chương 183: Giết người diệt khẩu.
“Đương nhiên là của anh rồi.” Hoa Mộng Lan giang hai tay, ôm cổ của anh ta: “Trọng Khôi, em làm như vậy cũng là vì anh, vì con của chúng ta, vì tương lai của chúng ta. Em đang mang thai con của anh, em không thể ở bên cạnh Lục Kiến Nghi lâu được.”
Kỷ Trọng Khôi giơ tay lên, vuốt ve bụng của cô ta: “Em khá là có năng lực đó. Lần nào anh cũng phòng bị kỹ lưỡng, sao lại làm em có thai được cơ chứ?”
“Nó bị rách, anh không phát hiện ra.” Hoa Mộng Lan nở nụ cười ranh mãnh.
Cô ta làm như vậy là vì muốn Kỷ Vĩnh Huy bắt anh ta lại, buộc anh ta phải kết hôn, nhưng cô ta không nghĩ tới tình huống này.
“Anh đúng là một người tồi tệ.” Một ánh nhìn quỷ quyệt thoáng qua trên khuôn mặt của cô ta.
“Anh Khôi, em đã sáng tạo ra một trò chơi đặc biệt thú vị. Chúng ta đến bên kia tảng đá để chơi đi, có được hay không vậy?”
“Được thôi.” Kỷ Trọng Khôi gật đầu, điệu cười xấu xa, cùng cô ta nhảy lên tảng đá lớn bên vách đá.
“Anh xoay người qua chỗ khác đi, nhắm mắt lại nha, chờ đó em sẽ cho anh sự bất ngờ.” Ngón tay của cô ta chậm rãi di chuyển trên người anh ta.
Anh ta không có chút nào nghi ngờ, nhắm mắt lại, quay mặt lại về hướng vách núi.
Trong màn đêm, đôi mắt của Hoa Mộng Lan lóe lên sự lạnh lẽo, cô ta lặng lẽ giơ tay lên, cố gắng dùng hết sức lực, rồi đột nhiên đẩy Kỷ Trọng Khôi lảo đảo về phía trước và rơi xuống vực sâu thăm thẳm.
“A…a…a” Tiếng hét đau khổ và tuyệt vọng của anh ta phá vỡ sự yên tĩnh của đỉnh núi nhưng cũng nhanh chóng bị bóng tối nuốt chửng.
Hoa Mộng Lan nhìn xuống đáy thung lũng tối tăm u ám, khóe miệng nhếch lên lộ rõ nụ cười ác độc.
Kỷ Trọng Khôi, anh đừng trách em, là anh cản đường của em.
Nếu như bí mật này bị tiết lộ ra ngoài, em nhất định phải chết, cho nên anh phải chết, chỉ khi anh chết đi thì em mới có thể giữ bí mật mãi mãi.
Khi trở về, Hoa Mộng Lan vô cùng bình tĩnh. Cô ta đã sắp xếp chuyện này xong xuôi, trước hết để mẹ của cô ta qua đây, sau đó cô ta nói với nhà họ Lục rằng cô ta sẽ đi cùng với mẹ vào ban đêm. Như vậy thì cô ta sẽ đi mà không bị ai nghi ngờ, không ai có thể phát hiện ra bí mật của cô ta.
Nhưng Hoa Hiền Phương vẫn rất đề cao cảnh giác.
Bởi vì mỗi lần bác cả qua đây, nhất định là không có chuyện gì tốt. Không biết lần này lại có chuyện kinh khủng gì sắp xảy ra.
Hoa Mộng Lan trở về vào buổi trưa ngày hôm sau, cô ta tin rằng chuyện cô ta làm là chuyện trong sạch và sẽ không ai có thể phát hiện ra tội ác của cô ta.
“Kiến Nghi à, ngày mai là thứ bảy, chúng ta cùng nhau ra ngoài nghỉ ngơi có được hay không, chúng ta chưa từng có thời gian bên nhau trong thế giới chỉ có hai người.”
Lời này rõ ràng là muốn bỏ mặc Hoa Hiền Phương.
Anh cùng với Hoa Hiền Phương đi ra ngoài hưởng thụ thế giới hai người, thì cũng có thể cùng cô ta ra ngoài tận hưởng thế giới hai người chứ.
Vẻ mặt lạnh lùng của Lục Kiến Nghi: “Cuối tuần là có thể đi kiểm tra quan hệ bố con rồi, cô đừng chạy lung tung bên ngoài.”
Một câu nói bất cẩn, nhẹ hơn cả cơn gió đem thoáng qua, đã khơi dậy sự lo lắng trong lòng của Hoa Mộng Lan.
“Bác sĩ nói ba tháng thì sẽ xét nghiệm chính xác hơn rất nhiều. Em muốn đợi ba tháng nữa mới đi làm xét nghiệm.”
“Không cần chờ, xét nghiệm trước rồi hãy nói.” Lục Kiến Nghi thay đổi giọng điệu ra lệnh, quyết định của anh thì không ai có thể thay đổi được.
Lưng của Hoa Mộng Lan toát mồ hôi lạnh, nhưng vẻ mặt của cô vẫn rất bình tĩnh, cô ta không dám biểu lộ ra chút cảm xúc sợ hãi nào.
Đôi mắt của Lục Kiến Nghi sắc bén như chim ưng, biểu hiện tinh tế của cô ta bị anh phát hiện, điều này làm cho anh nghi ngờ trong lòng.
“Được thôi, tất cả đều nghe theo ý của anh.” Cô ta gật đầu, tỏ rõ sự đồng ý.
Hoa Hiền Phương ngồi bên cạnh lặng lẽ nhìn cô ta, cô không có ý định đoán xem kết quả giám định của Hoa Mộng Lan bởi vì trong lòng của cô không biết là mình có thể vượt qua được cửa ải này hay không.
Khi mọi thứ đều là kết quả đã được định trước, cô không biết