Chương 191: Tìm một người đàn ông tốt để gả cho.
Anh nói ra từng chữ, từng chữ một giống như súng bắn ra đạn, đập vào cô khiến cô vô cùng đau đớn, tổn thương, làm tổn hại đến lòng tự ái nhỏ bé của cô.
Ánh mắt chê bai khinh thường nhìn cô một lượt từ đầu tới chân, giống như đang nhìn một thứ rác rưởi đầy và phê phán cô.
Dường như theo bản năng, cô xoay người bác, quay lưng lại với anh, không ngờ rằng bản thân lại bị ánh mắt của anh làm cho tổn thương đến vậy.
Cô không xứng đáng làm cô dâu của anh, cũng không xứng đáng được mặc bộ váy cưới trắng tinh khôi ấy.
Cô sẽ không sinh ra ảo tưởng đâu.
Cô tự biết thân phận của mình.
“Nếu như anh không còn chuyện gì nữa thì mau trở về bác. Chỗ này là phòng giam tạm thời, nếu như người khác thấy anh tới đây cũng không tốt lắm.”
Anh ném bản vẽ trên tay anh lên mặt bàn: “Một nhà thiết kế, ngay cả ước mơ về hôn lễ cũng không có thì đừng mong có thể thiết kế được những chiếc nhẫn cưới tốt.”
Đây thực sự là những sự đả kích liên tục với cô, khiến cho cô tổn thương nặng nề, trong lòng như tan nát. “Hôn lễ mơ ước của tôi sao. Chính là muốn ly bác với anh, tìm một người đàn ông không khinh thường tôi, cùng tôi bước vào nhà thờ tổ chức hôn lễ đấy.” Cô hơi tức giận, cũng cảm thấy rất tủi thân. Giọng nói trở nên sắc bén hơn.
Đôi lông mày rậm của anh nhíu lại. Đột nhiên anh nắm lấy bả vai cô, quay người cô lại, ép cô đối mặt với mặt mình: “Một cô dâu vô tâm, một cô dâu không có tâm hồn linh cảm gì cả. Cô không cảm thấy xấu hổ khi bước vào nhà thờ sao?”
Trao một trái tim và tâm hồn như vậy cho người đàn ông khác, thì cô chỉ đang trao một cái xác trống rỗng bẩn thỉu thôi. Người phụ nữ như cô chỉ làm bẩn hôn lễ thôi.
Trong lòng cô vô cùng kích động hung hăng: “Anh với tôi không phải giống nhau sao? Anh cũng chỉ trao cho tôi một cái xác rỗng mà thôi.”
Anh cười nhạo cô, dùng giọng vô cùng khinh miệt châm chọc: “Thân thể của tôi thuộc về cô sao?”
Cô buông mi mắt xuống, hàng lông mi dày và dài chớp chớp trên bầu mắt trắng của cô, ánh mắt vô cùng đau buồn: “Đúng là không hề thuộc về tôi, nên ngay cả một cái xác rỗng tôi cũng không có.”
Thực sự là quá đáng thương, quá thê thảm.
Anh cầm cằm cô hất lên, nhìn thấy rõ được tất cả biểu hiện nhỏ nhất trên khuôn mặt của cô: “Chú nhím nhỏ, cô đang cảm thấy đau lòng sao?”
Gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của cô dần hiện lên dáng vẻ đau buồn tủi thân: “Tôi tự thấy bản thân mình đáng thương. Nếu như tôi không cưới anh, thì trong tương lai, tôi có thể gặp được một người thật lòng yêu thương tôi, tôi cũng sẽ không có một cuộc sống đau khổ như này.”
Anh chợt đẩy cô ra, cô ngã vào góc tường: “Cô sẽ trao trái tim mình cho người đó rồi quên bác người đàn ông đã chết rồi sao?”
Cô cắn môi dưới.
Câu trả lời là không. Cô mãi mãi cũng không quên bác Thời Thạch. Trừ Thời Thạch, cô không thể yêu người đàn ông nào khác nữa.
Nhưng cô sẽ cố gắng để làm một người vợ tốt. Trừ trái tim cô thì cái gì cô cũng có thể cho người ấy.
Cô sẽ luôn cẩn thận để Thời Thạch tồn tại trong tâm trí mình một cách thầm lặng. Cô sẽ không mở lòng, không nói bất cứ điều gì cả, không để nó ảnh hưởng đến mối quan hệ của bọn họ.
“Tôi chỉ tùy tiện nói như vậy thôi. Tôi đã gả cho anh rồi, cũng không thể làm gì khác.”
Câu này của cô chỉ muốn trốn tránh, nói lấy lệ mà thôi. Khóe miệng anh cong lên một nụ cười mỉa mai khinh bỉ cô. Anh cười nhạt: “Người phụ nữ không có trái tim, thì không xứng được yêu thương. Cô chỉ có thể làm bù nhìn mà thôi.”
“Tôi vốn chỉ là một con bù nhìn. Cho dù có trái tim, có tâm hồn bác nữa thì cũng vẫn là bù nhìn, không thay đổi được gì cả. Anh đã nắm trong tay mạng của tôi, tôi cũng không thể cưỡng chế được.” Cô nhún vai một cái, trong giọng nói đều tràn đầy ý tự chế giễu mình.
Cô đã quen dần với việc bị khinh thường này. Cô không muốn tự tạo ảo tưởng cho bản thân, càng không muốn lãng phí thời gian và sức lực để tìm thứ tình cảm mà cô không bao giờ đạt được đó. Những thứ đó đều là trăng trong nước, hoa trong gương, chúng mãi mãi không thuộc về cô.
Trong con ngươi lạnh như băng của anh bốc lên lửa, ánh mắt chê bai như mũi tên lửa nhọn bắn ra, hung hăng đâm thẳng vào trái tim