Chương 200: Kéo dài trong sáu tháng..
Khi đi đến bệnh viện để lấy máu, tay của cô vẫn luôn run rẩy, cô cảm thấy vô cùng lo lắng.
Cô sống hay chết là hoàn toàn phụ thuộc vào tờ giấy này.
Sáng sớm hôm sau, cô bắt đầu chờ đợi tin tức, ngay sau đó, Hứa Nhã Thanh đã gửi kết quả giám định đến cho cô. Tỷ lệ trùng khớp di truyền là 65%, kết quả xét nghiệm: Không thể xác định được có phải là mối quan hệ cha con hay không.
“Bốp “, điện thoại di động của cô rơi xuống đất, cả người xụi lơ ở trên mặt đất.
“Đây là ý gì? Không chắc chắn nghĩa là sao chứ?” Một lúc lâu sau, cô mới nhặt điện thoại di động lên, gửi tin nhắn cho Hứa Nhã Thanh.
“Hiền Phương, tôi đã hỏi qua bác sĩ rồi, có khả năng rất cao là đứa trẻ này không phải là con của Lục Kiến Nghi, nhưng cũng không loại bỏ khả năng đột biến gen. Độ chính xác của việc xét nghiệm bằng máu là rất thấp. Anh ấy đề nghị là đợi đến khi đứa trẻ được sáu tháng, thì sẽ chọc nước ối để lấy lông tơ rồi làm xét nghiệm lại. Chỉ có như vậy thì mới có thể xác định chắc chắn được là có mối quan hệ cha con hay không.” Hứa Nhã Thanh trả lời.
“Cho nên đứa trẻ này cũng có thể là con của Lục Kiến Nghi đúng không?” Trái tim cô quặn thắt, yếu ớt gửi lại một tin nhắn, cảm giác mình giống như là một tên tội phạm vừa bị kết án tử hình, đang chờ luật sư đi kháng cáo, cầu xin một cơ hội được sống.
Cô vẫn chưa hoàn toàn tuyệt vọng, vẫn còn có một chút hy vọng, không phải sao?
“Hiền Phương, hiện tại thì cô không nên quá hoảng sợ, hãy nghĩ biện pháp để trì hoãn việc xét nghiệm huyết thống thêm sáu tháng đi.” Hứa Nhã Thanh an ủi nói.
Cô không có trả lời nữa, trong lòng vô cùng rối loạn.
Trong nửa tháng gần đây, cuộc sống trôi qua đều vô cùng yên bình, không có cãi vả, cũng không có lục đục với nhau.
Lục Kiến Nghi cứ cách một khoảng thời gian là lại quay về.
Hoa Mộng Lan vẫn còn ở thành phố Long Minh mà chưa rời khỏi.
Cô không biết rằng liệu anh có đi gặp cô ta qua đêm hay không. Mà cho dù anh có đi, thì cô cũng không có tư cách gì để hỏi.
Dần dần, trong lòng của cô bắt đầu hiểu rõ, bất kể có sự tồn tại của người thứ ba hay không thì Lục Kiến Nghi cũng không thể dành một chút tình cảm nào cho cô
Cô cũng vẫn sẽ chỉ là một con rối cho đến khi cô chết đi.
Nếu như lục Kiến Nghi biết cô đang mang thai thì sẽ có phản ứng như thế nào? Anh sẽ đồng ý đợi đến sáu tháng sau rồi mới làm xét nghiệm huyết thống cha con sao?
Cô thấp thỏm không yên, hoàn toàn không biết rằng ở một nơi khác của thành phố Long Minh, Hoa Mộng Lan cũng nhận được kết quả xét nghiệm này.
Cô ta trầm mặc thật lâu, mới phát hiện ra một sự thật rằng Hoa Hiền Phương không bị sảy thai!
Cô ta cảm thấy chuyện này thật hài hước cũng thật nực cười.
Cô ta đã nghĩ đủ mọi cách chỉ để giết chết đứa trẻ này, vậy mà không ngờ rằng nó cũng chỉ là một đứa con hoang.
Nếu như Lục Kiến Nghi nhìn thấy kết quả xét nghiệm này thì sẽ có biểu cảm như thế nào đây?
Buổi tối, Hoa Hiền Phương đi ngủ từ rất sớm.
Lục Kiến Nghi đá văng cánh cửa ra, dễ dàng nhấc cô ra khỏi chăn, không thèm quan tâm xem liệu cô còn thức hay đã ngủ.
“Anh làm gì vậy?” Cô mơ mơ màng màng, vô cùng hoảng sợ nhìn anh.
Sắc mặt của anh cực kỳ âm trầm, trên ngoài của anh tỏa ra đầy những điềm báo cho những cơn bão dữ dội.
“Cho cô thời gian một phút, ngay lập tức thay quần áo rồi đi cùng tôi.”
“Anh muốn đưa tôi đi đâu?” Cô vừa bối rối vừa sợ hãi.
“Chỉ cần nói thêm một chữ thừa thãi nữa thì tôi sẽ cắt đầu lưỡi của cô đấy.” Anh nóng nảy nói, vì sợ hãi nên ngay cả đầu lưỡi cô cũng không dám cử động.
Dọc theo đường đi, anh phóng xe rất nhanh, ngay lập tức đã đi đến biệt thự ven hồ.
Hoa Hiền Phương rất sợ nơi này, bên trong đó có một căn phòng tối nhỏ anh xây riêng cho cô.
“Tại sao lại đi đến đây? Tôi đã làm sai điều gì sao?”
Lục Kiến Nghi đi đến trước tủ lạnh, lấy ra một chai nước đá, uống một ngụm lớn, rồi thẳng tay đổ chỗ nước còn lại lên đầu, cố gắng hết sức để kiềm chế con tức giận sắp mắt kiểm soát để không lỡ tay bóp chết người phụ nữ trước mặt.
Anh kéo ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra một chiếc que thử thai: “Ngay lập tức đi kiểm tra cho tôi!”
Cả người cô run lên kịch liệt, ánh mắt trợn trừng còn to hơn chuông đồng, chứa đầy sự sợ hãi.
Theo bản năng, cô đưa tay lên bảo vệ bụng của mình: “Lục Kiến Nghi…”
Anh biết rồi sao?
Tại sao anh lại biết chuyện này?
Cô vẫn luôn cực kỳ cẩn thận, anh sẽ không thể nào phát hiện được mới đúng chứ.
Gân