Chương 207: Gặp được anh trong đám đông.
“Chú ma vương, con về nhà rồi, đang chuẩn bị ăn cơm, mẹ con nấu canh sườn củ sen.”
Lục Kiến Nghi nhìn thấy tin nhắn, khóe miệng rủ xuống bất giác cong lên
“Nhóc con, không ngờ con còn biết gõ chữ.”
“Lúc con ở An Kỳ, không chỉ học tiếng anh, mà còn học chữ Nguyệt Hạ và phiên âm.” Túi sữa nhỏ biểu hiện vô cùng đắc ý, không hề có một chút khiêm tốn.
Lục Kiến Nghi cảm thấy một chút ghen tị, con trai của Hứa Nhã Thanh lại thông minh, đáng yêu như vậy.
“Canh mẹ con nấu nhất định rất ngon.”
“Vâng, cực kì ngon, lần nào con cũng đều uống ba bát lớn.” Túi sữa nhỏ liếm liếm miệng, bụng cũng đói cồn cào.
“Vậy thì ăn cơm ngoan đi.” Lục Kiến Nghi trả lời
Túi sữa nhỏ trừng trừng đôi mắt: “Ngày mai, mẹ muốn đưa con đến Ocean World chơi, sau đó sẽ quay về Thành Đô.”
Lục Kiến Nghi lộ ra một vẻ mặt tươi cười: “Vậy chúc con đi chơi vui vẻ.”
Sau khi trở về phòng làm việc, anh đem bức ảnh mà túi sữa nhỏ gửi cho anh chuyển vào trong máy tính.
Trên tường bàn làm việc của anh, có hai bức phác thảo được đóng khung cẩn thận, là những bức vẽ được Hoa Hiền Phương vẽ vào bốn năm trước, đó cũng là những thứ duy nhất mà cô để lại cho anh.
Cuộc hôn nhân của anh và Hoa Hiền Phương chỉ vỏn vẹn ba tháng, những điều còn lưu lại chỉ có hồi ức.
Không tổ chức đám cưới.
Không chụp ảnh cùng nhau.
Không quay video cùng nhau.
Thậm chí còn chưa từng cùng nhau đến Cục dân chính đăng kí kết hôn!
Anh chỉ có duy nhất một tấm ảnh, chính là tấm ảnh trên tờ giấy đăng kí kết hôn.
Đó là lần duy nhất họ ở trong cùng một khung hình.
Anh nhìn tấm hình trên tường, rồi lại nhìn tấm ảnh trong máy tính, nhìn rất lâu, đột nhiên, một vẻ kinh ngạc hiện lên trong đáy mắt ưu sầu của anh.
Anh nhấc điện thoại lên gọi cho thư ký: “Đặt cho tôi hai vé ngày mai đến Ocean World.”
…..
Ngày hôm sau, túi sữa nhỏ đã dậy từ rất sớm.
Hứa Nhã Thanh có một cuộc họp quan trọng cần phải tham gia, không thể cùng họ đi chơi, vì thế đã chủ động dậy rất sớm để nấu bữa sáng.
“Wow, hôm nay là ba nấu đồ ăn sáng, còn có bò bít tết nữa sao?” Túi sữa nhỏ chép chép cái miệng nhỏ, lộ ra bộ dạng của một con mèo con ham ăn. Truyện One chúc các bạn dọc truyện vui vẻ
Mẹ không biết nấu bò bít tết, nhiệm vụ quan trọng như là nấu bò bít tết này đều là do ba làm hết.
Hoa Hiền Phương đứng bên cạnh cười dịu dàng.
Là con trai của một gia đình giàu có, có thể xuống bếp nấu cơm đã là chuyện vô cùng hiếm thấy, hơn nữa tay nghề còn có thể so sánh với đầu bếp ba sao của Michelin, đúng là cực kì hiếm.
Hứa Nhã Thanh đúng là một trong những người hiếm hoi.
Nhưng mà, anh chỉ nấu cho cô và túi sữa nhỏ ăn, ngay cả người của nhà họ Hứa còn chưa có được vinh hạnh nếm thử tài nấu ăn của anh.
“Hôm nay ba không thể cùng hai người đi Ocean World, vì vậy ba đã làm bữa ăn sáng thịnh soạn này để đền bù cho hai người.” Hứa Nhã Thanh nở nụ cười mê hoặc, lấy đĩa bò bít tết để trước mặt vợ và con trai.
“Cảm ơn ba, con ăn đây.” Hoa Hiền Phương cười vui vẻ, trên mặt tràn ngập hạnh phúc.
Bốn năm qua, Hứa Nhã Thanh như ánh mặt trời ấm áp sưởi ấm trái tim cô, giúp cho nỗi đau mà Lục Kiến Nghi để lại trong cô dần dần được chữa lành.
Thế nhưng, cô biết Hứa Nhã Thanh đối xử với cô chỉ có tình thân và tình bạn, không hề có tình yêu.
Mặc dù trước giờ anh chưa từng nhắc đến, nhưng dựa vào trực giác của một người phụ nữ, cô lờ mờ đoán ra được trong tim anh luôn ẩn giấu hình bóng của một người con gái.
Người con gái đó tuyệt đối không phải là cô.
Ai cũng đều có quá khứ, cô cũng vậy, vì thế không có gì phải so đo tính toán cả.
Lúc bọn họ đến Ocean World, đã hơn mười giờ, mà Lục Kiến