Chương 255: Không có mấu chốt.
Lời này là ám chỉ Hoa Hiền Phương đừng cãi nhau với Lục Kiến Nghi, chọc anh tức giận. Trừ cô, không ai có thể chi phối cảm xúc của Lục Kiến Nghi, khiến anh mất khống chế.
Một luồng sắc bén lạnh thấu xương phóng tới Lục Kiến Nghi, không quan tâm đến ánh đèn đã chiếu rọi bóng tối quanh họ.
Túi sữa nhỏ vươn tay nhỏ, thay anh xoa dạ dày, “Chú ma vương, dạ dày chú đau đúng không? Con giúp chú xoa.”
Lục Kiến Nghi cẩn thận yêu thương hôn lên khuôn mặt nhỏ của nó.
Anh không thể không thừa nhận đứa bé này rất ngoan, khiến anh chưa từng có tình thương của cha lại huy động hết lên người nó.
Nếu không phải coi trọng thằng bé, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho Hứa Nhã Thanh.
“Tôi đi nấu chút đồ ăn khuya.” Hoa Hiền Phương đứng dậy đến phòng bếp, nấu cháo tổ yến, dạ dày của Lục Kiến Nghi còn chưa ổn, bây giờ trừ cháo thì cái gì cũng không ăn được.
Ăn cháo xong, đứa bé liền về phòng ngủ.
Hao hiền Phương đi tới phòng tắm, nằm trong bồn.
Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, cô còn chưa kịp tiêu hoá. Trong một ngày, tất cả cuộc sống của cô đều xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, mà sự thay đổi này cũng không phải do cô muốn.
Cô nhắm hai mắt lại, một bồn nước ấm tẩy rửa cái mệt mỏi và vết thương đầy người cô.
Bỗng có một bàn tay to thò đến.
Cô giật mình mà rùng mình một cái, mở to mắt, liền chạm phải đôi mắt hoa đào mê người của Lục Kiến Nghi.
Cô theo bản năng mà lùi ra sau, “Bệnh của anh còn chưa hết, nên sớm nghỉ ngơi một chút.”
Anh không chút khách khí nhìn chằm chằm cơ thể quyến rũ của cô, một ngọn lửa cháy lên trong đôi mắt sâu thẳm đen nhánh, “Có em ở đây, ngủ quá sớm chẳng phải là phí phạm?”
“Bây giờ quan trọng nhất là anh phải điều dưỡng cơ thể cho tốt, đừng tiêu hao quá nhiều.”
“Điều hoà thích hợp, có thể giúp khôi phục.” Môi mỏng của anh vẽ ra một nụ cười đen tối, duỗi người qua đi vào bồn tắm, bàn tay to thò qua, kéo cô vào lồng ngực.
Cô khẽ đẩy anh ra, muốn từ chối, lại không dám biểu thị rõ ràng.
Trước nhất, bệnh của anh còn chưa khỏi hẳn, không thẻ chọc anh tức giận.
Thứ hai, anh là cọng rơm cứu mạng cô, trừ anh, không có bất cứ một kẻ nào có năng lực mang con cô ra khỏi nhà họ Hứa, để nó theo sống cùng cô.
Lục Kiến Nghi nhíu mày, nắm lấy cái cằm nhọn của cô, ép cô nhìn thẳng vào mình, “Từ giờ trở đi, em phải quyết một lòng theo tôi, đừng có ôm ảo tưởng không có khả năng với bất kì kẻ nào.”
Một ý cười đau buồn chậm rãi hiện ra bên khoé miệng cô, “Dựa theo quy cử nhà họ Lục, tôi phải bị quất 40 roi, từ giờ đuổi khỏi nhà họ Lục, làm gì có tư cách làm vợ anh.”
Lục Kiến Nghi chậm rãi hạ ngón tay, “Có tư cách hay không, tôi định đoạt?”
Cô rũ mắt xuống, hàng mi vừa dài vừa dày, tạo thành một cái bóng u buồn trên mí mắt trắng nõn.
“Tôi làm mất sạch thể diện của anh, còn sinh con với kẻ khác, anh thật sự không ngại sao?”
“Chỉ cần sau này em ngoan ngoãn, tôi sẽ tha thứ cho em.” Anh không hề do dự mà nói.
Cô đã cướp đi tim anh, cướp đi hồn anh. Chỉ cần có thể giữ cô bên cạnh, những thứ khác đều là mây bay, đều có thể không quan tâm, không thèm nghĩ.
“Lục Kiến Nghi…” Một giọt nước mắt chảy giọt xuống khỏi hốc mắt cô, tạo thành một gợn sóng trên mặt nước.
Ông trời, đây là một trò đùa thật lớn với cô. Vòng đi vòng lại, vòng tới vòng lui, thế mà cô vẫn về bên cạnh Lục Kiến Nghi. Có lẽ con khỉ họ Tôn giãy giụa thế nào, chạy trốn thế nào, cũng đã định là không thoát khỏi ngũ chỉ sơn của Như Lai Phật Tổ.
Lục Kiến Nghi hôn cô thật sâu.
Cô không hề kháng cự, nhắm mắt lại, thuận theo mặc cho anh cần gì cứ lấy.
Cuối cùng cô cũng đã trở lại, một lần nữa thuộc về anh.