Chương 269: Bị chọc đến mức nổi giận .
Trái tim cô như muốn vỡ tung ra, trong lồng ngực như có gì đó đè nặng lên, suýt chút nữa không thể chịu đựng nổi.
Cô vùi đầu vào chiếc gối êm ái, mềm mại ở ngay cạnh mình.
Sự buồn bã vẫn đang hiện hữu trong tâm trí của cô, hốc mắt cô càng đỏ thêm, chiếc gối dần trở nên ướt đẫm nước mắt.
Khoảng 11 giờ, điện thoại của cô lại vang lên, là Lục Kiến Nghi gọi đến.
Anh muốn làm cái gì vậy?
Khiến cho cô cảm thấy khổ sở như vậy mà vẫn chưa đủ sao?
Dù không muốn trả lời nhưng điện thoại cứ đổ chuông liên tục, cô ngẫm nghĩ một lát rồi chuyển điện thoại sang chế độ im lặng để không đánh thức Túi sữa nhỏ đang ngủ say bên cạnh.
Hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác tới, tất cả đều hiện lên một cái tên duy nhất, dù cô không muốn nhưng cũng không thể không ấn nút trả lời.
Trong điện thoại, giọng nói lo lắng của Lục Kiến Nghi truyền đến, “Cô đưa con đi đâu vậy? Tại sao không ở nhà?”
Nghe như vậy có vẻ như anh vừa mới về đến nhà.
Cô cười nhạt một tiếng: “Hôm nay tôi sẽ không về, anh không cần lo lắng cho tôi đâu.” Nói xong liền lập tức cúp điện thoại.
Trong biệt thự, Lục Kiến Nghi khẽ nhíu mày.
Ngay khi nghe thấy giọng nói của cô, anh biết rằng có điều gì đó không ổn rồi.
Là bởi vì anh đã về muộn à ? Hay là……
Anh bật máy tính lên, để đề phòng cô sẽ bỏ trốn lần nữa, anh đã bí mật cài thiết bị theo dõi GPS vào điện thoại di động của cô, sau khi dò tìm một lúc, anh phát hiện ra cô đang ở trong Khách sạn Nhạc Yên.
Khẽ thở dài, anh vội vã ra ngoài.
Lúc mà anh đi vào phòng, Hoa Hiền Phương đã uống hết mấy ly rượu, hơi chếnh choáng say.
Cô không ngờ anh sẽ tới đây, sửng sốt nói, “Làm sao anh biết tôi đang ở đây?”
Lục Kiến Nghi không trả lời, nhưng khi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người cô, lông mày anh càng nhíu chặt, “Cô làm sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là đột nhiên nhìn thấu một người, nghiêm túc hiểu rõ về con người anh ta rồi, nên đặc biệt vui vẻ.” Cô cười vui vẻ, giống như đang kể một câu chuyện phiếm vậy.
Lục Kiến Nghi ôm cô lên, đặt cô lên sô pha, “Có phải là cô đã uống quá nhiều rượu rồi không?”
“Không phải việc của anh.” Cô ngồi dậy, dùng sức đẩy mạnh anh ra “Anh đừng đứng gần tôi, tránh xa ra, tôi không muốn nhìn thấy anh”.
Lục Kiến Nghi hít một hơi, đi tới bên bàn, rót một ly nước cho cô, “Cô đang giận tôi sao?” Anh cố hết sức để giữ cho giọng điệu của mình được bình tĩnh.
Cô cầm lấy cốc nước, uống một ngụm nhỏ, thì nhận ra bên trong chỉ toàn là nước trắng bình thường, thì cự tuyệt để cốc xuống, loạng choạng tìm chai rượu bên cạnh rồi nhặt lên.
Cô chỉ muốn uống rượu, chỉ có rượu mới có thể làm tê liệt trái tim đang đau đớn và tuyệt vọng của cô thôi.
Đối với người đàn ông này, cô đã không còn ôm chút ảo nào nữa rồi.
Lục Kiến Nghi giật lấy chai rượu, “Không được uống nữa.”
Cô nhìn chằm chằm anh một hồi lâu rồi đột nhiên bật cười thành tiếng, tiếng cười đầy đau khổ và mệt mỏi, “Lục Kiến Nghi, chúng ta hãy ly hôn đi, đừng tiếp tục hành hạ nhau nữa. Tôi không phải người phụ nữ mà anh muốn, anh cũng không phải đàn ông mà tôi cần. Cứ ở bên nhau như thế này thì cả hai bên đều sẽ rất mệt mỏi. ”
Đôi vai của Lục Kiến Nghi khẽ run lên, giống như bị đánh một gậy đau đớn, sắc mặt tái nhợt, “Người đàn ông mà cô cần là ai? Hứa Nhã Thanh sao?”
“Đúng vậy, chính là Hứa Nhã Thanh.” Cô dứt khoát không chút do dự nói, “Anh ấy yêu tôi, yêu tôi bằng cả trái tim, và quan trọng hơn hết anh ấy chỉ yêu một mình tôi mà thôi. Không giống như anh, tam tâm nhị ý lòng này ý khác, trái ôm phải nắm. muốn người khác phải làm theo ý mình, không phải sao? Xin lỗi, tôi phối hợp không nổi, mà thực lòng là hoàn toàn không thể phối hợp được. ”
Khóe miệng anh giật giật, nét mặt tuấn tú cũng nhếch lên, “Hoa Hiền Phương, ngoại trừ cô ra tôi không hề có người phụ nữ nào khác.”
“Không có?” Cô giễu cợt, không khỏi châm chọc nói “Thế thì tối hôm nay anh đã đi đâu, còn tối hôm qua nữa?
“Tôi…” Lục Kiến Nghi muốn nói gì đó, nhưng lại trầm ngâm, vẻ mặt đầy mâu thuẫn khó diễn tả thành lời
Trong