Chương 277: Thằng bé bị thương rồi.
Trước đó, Lục Kiến Nghi đã giả vờ bình tĩnh như vậy, chân thành như thế, khiến cô bị đánh lừa rồi.
Lúc này, cô đột nhiên hiểu rõ vấn đề, một loại tỉnh táo mà cô chưa từng có.
Anh có thể thực sự lạnh lùng về mặt giường chiếu, cũng khó có thể phản ứng một cách tự nhiên.
Nhưng có thể uống thuốc mà, sau khi uống thuốc, anh có thể ở bên người bạn tri kỷ yêu dấu của mình rồi.
Đêm hôm đó, nhất định là anh ấy đã uống thuốc.
Nếu đúng là như thế, hai người họ sẽ lại cùng nhau triền miên không dứt, gắn bó với nhau như keo sơn sao.
Nghĩ đến đây, nội tạng của cô như xoắn lại, như có con rắn độc chui vào, gặm nhấm sâu bên trong trái tim của cô, khiến cô rất khó chịu.
“Mẹ, khi nào thì chú Ma Vương sẽ về đến nhà thế?” Túi sữa nhỏ ngồi trước cửa sổ, nhìn chằm chằm ra bên ngoài.
Cô hít một hơi thật sâu cố gắng hết sức giữ bình tĩnh, “Chú Ma Vương có việc phải làm tối nay, nên bữa tối chú không về đâu, chúng ta ăn cơm trước thôi.”
Túi sữa nhỏ có chút thất vọng, đầu rũ xuống, “Chú Ma Vương sẽ về muộn sao? Bọn con đã hẹn vào buổi sáng, buổi chiều chú quay lại sẽ dạy con chơi đánh cờ vua.”
“Sau bữa tối, hay là con cùng với bố chơi trò chơi online đi.” Cô xoa đầu con trai dịu dàng nói.
Lục Kiến Nghi có lẽ đã quên những chuyện nhỏ nhặt như vậy từ rất lâu rồi, dù gì đứa trẻ cũng không phải con của anh nên anh mới không thực sự quan tâm đến nó.
Người thực sự tốt với đứa trẻ cũng chỉ có Hứa Nhã Thanh mà thôi.
Ăn được nửa bữa cơm, thì họ bỗng nghe thấy tiếng mở cửa, Túi sữa nhỏ từ trên ghế nhảy xuống, ánh mắt chợt sáng lên, “Chú Ma Vương về rồi, con biết chú vẫn nhớ lời hứa với con mà, buổi tối chú sẽ dạy con cách chơi cờ vua.”
Mỗi lần Lục Kiến Nghi trở lại, cậu bé đều hào hứng chạy ra cửa chào hỏi.
Hôm nay cũng vậy.
Có lẽ do cậu bé quá phấn khích, bàn tay nhỏ bé của cậu đập vào chiếc bát trên bàn, chiếc bát rơi xuống đất, rơi ra từng mảnh kèm theo tiếng “rầm”.
Thằng bé giẫm phải một mảnh vỡ, trượt chân ngã xuống đất.
Hoa Hiền Phương vội vàng chạy tới xem thử nó có sao không, thì kinh hãi nhìn mặt đất đầy máu, một mảnh vụn cắm thẳng vào chân đứa trẻ.
“Mẹ ơi, con đau quá…”
“Không sao đâu, con đừng sợ, bây giờ mẹ sẽ gọi điện cho bác sĩ lấy mảnh thuỷ tinh trong chân chân con ra luôn” Trái tim của Hoa Hiền Phương như một quả bóng, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, cô không được hoảng sợ, nếu cô sợ thì thằng bé sẽ càng sợ hãi hơn.
Cô run rẩy gọi 120.
Cô bảo mẫu vội vàng mang thuốc cầm máu tới.
Mảnh vỡ đâm sâu đến mức bọn họ không thể tự tiện rút ra được, phải đợi bác sĩ đến, cứ cầm máu trước đã.
Người mở cửa không phải Lục Kiến Nghi mà là cô hầu gái, vừa rồi cô ra vườn tưới hoa.
Thấy đứa nhỏ bị thương, cô vội vàng gọi điện thoại cho Lục Kiến Nghi, nhưng bị Hoa Hiền Phương ngăn lại, “Không, con tôi không anh ta phải lo lắng.”
…
Bệnh viện nhân dân Long Minh.
Kiều An ngồi trên ghế đợi rất lâu, cũng không gọi vào số điện thoại của cô ta, chỉ khi thấy Lục Kiến Nghi đi tới, cô mới đưa thẻ cho y tá.
Gia đình Lục có bệnh viện tư nhân của nhà mình, nhưng Kiều An đã cố tình chọn nơi này.
Bởi vì cô đã hỏi trước, Hoa Phi đang thực tập ở đây, tối nay cậu ta có ca trực.
Lục Kiến Nghi đi tới, sờ lên cái trán đang rất nóng của cô ta.
“Vết thương hẳn là bị nhiễm trùng, sao em lại bất cẩn như vậy?”
“Em xin lỗi.” Kiều An cụp mắt xuống với vẻ đáng thương.
Trong phòng cấp cứu ngoại khoa, nhìn thấy anh rể đưa một người phụ nữ xa lạ đi qua, Hoa Phi bị sốc nặng, trong mắt hiện lên vẻ không tin nổi.
Lục Kiến Nghi cũng không ngờ sẽ gặp được Hoa Phi ở đây.
Nhưng bây giờ không phải lúc để giải thích, vết thương của Kiều An bị nhiễm trùng và cô ta đang sốt cao, phải giải quyết trường hợp của cô ta càng sớm càng tốt.
Hoa Phi yêu cầu Kiều An phải rửa sạch vết thương trước, sau đó mở lọ thuốc chống viêm ra rồi bắt đầu truyền nước.
Từ phòng cấp cứu đi ra, khóe mắt Kiều An sắc bén