Chương 279: Bố ruột đến rồi.
Hoa Phi bôi thuốc cầm máu cho Lục Kiến Nghi, sau đó dùng hydrogen peroxide để làm sạch vết thương cho anh.
Cậu ta không có đủ dụng cụ ở đây để khâu vết thương cho Lục Kiến Nghi, Hoa Hiền Phương vội vàng gọi cho bác sĩ riêng của Lục Kiến Nghi tới và yêu cầu anh ta mang đồ đến để khâu lại vết thương cho anh.
Sau khi băng bó vết thương xong, lúc bác sĩ rời đi, Hoa Phi vuốt mồ hôi trên trán, “Cũng may là không trúng tim, chị à, chị hơi quá đáng rồi đấy.”
“Không phải tại chị.” Hoa Hiền Phương bối rối trả lời.
Lục Kiến Nghi xua tay, “Chị gái cậu thì làm gì có gan làm thế, là do tự anh làm.”
“Anh định tự hại mình hay cố tình tự sát vậy?” Hoa Phi không tin nổi nói.
Lục Kiến Nghi tự giễu cười, “Chị gái cậu vì giận anh mà bỏ nhà ra đi. Anh có phải nên đâm cho mình hai phát nữa để cô ấy trút giận không?”
Hoa Phi hít sâu một hơi nói, “Anh rể, người phụ nữ hôm qua là ai vậy? Không phải là người tình bên ngoài của anh chứ?”
“Mình chị gái của cậu thôi anh đã không thể đối phó được rồi, làm gì còn thời gian để đi tìm thêm người tình ở bên ngoài nữa.” Lục Kiến Nghi cười khổ nói.
Hoa Phi mím môi, “Thôi lần sau anh đừng làm vậy nữa, cuối cùng thì anh với chị gái em cũng đã làm lành với nhau rồi, đừng làm những hành động ngốc nghếch như thế nữa.”
Sau khi thay thuốc cho túi sữa nhỏ xong, cậu ta cũng rời đi.
Hoa Hiền Phương sắc mặt trở nên lạnh lùng, “Lục Kiến Nghi, anh đi đi, ngày mai tôi sẽ bảo Hoa Phi tới để thay thuốc và quần áo cho anh.” Đây là một lời đuổi khách khéo léo của cô.
Lục Kiến Nghi cau mày, “Nữ nhân ngốc nghếch này, không phải nói sẽ tha thứ cho anh sao?”
“Tôi nói điều này vì tôi sợ rằng bạn sẽ chết. Trên con dao có dấu vân tay của tôi. Nếu anh chết rồi, mọi người sẽ nghĩ rằng tôi đã giết chết anh. Vậy thì tôi còn bị oan hơn Đậu Nga à?”
Cô nhìn anh đầy tức giận, cô không phải là người phụ nữ có thể để anh chơi đùa giễu cợt trước tất cả mọi người như vậy.
Anh đau khổ thở dài, “Để em yên tâm ở đây hai ngày, thứ hai anh đến đón em.” Sau đó, anh thất thần bước ra ngoài.
Ngay sau khi anh rời đi, thì Hứa Nhã Thanh đến.
“Thằng bé thế nào rồi? Bị thương có nghiêm trọng không?”
“Sau khi khâu lại, thì không sao rồi.” Hoa Hiền Phương nói xong cùng anh lên lầu.
Túi sữa nhỏ ngồi trên ghế đọc sách, hơi ngán ngẩm, mắt sáng lên khi thấy anh ta đi tới, “Bố ơi…”
“Bảo bối, chân con còn đau không?” Hứa Nhã Thanh cảm thấy vô cùng đau đớn.
“Lúc bị ngã thì con rất đau, nhưng con không sợ, nên con đã không khóc.” Túi sữa nhỏ mỉm cười với anh, ra dáng một cậu bé nhỏ mạnh mẽ.
Hứa Nhã Thanh thơm lên má nhỏ của con trai, “Tiểu Quân của chúng ta là dũng cảm nhất.”
Anh ta ngồi sang một bên và kể chuyện cho cậu bé nghe, một lúc sau thì anh chàng nhỏ bé này ngủ gật mất.
Anh ta nhẹ nhàng bế cậu bé lên đặt xuống giường, nhắc nhở bảo mẫu trông nom cậu bé, sau đó Hứa Nhã Thanh và Hoa Hiền Phương bước ra ngoài.
“Tại sao em lại sống ở đây? Em đã cãi nhau với Lục Kiến Nghi à?”
“Em chỉ muốn được yên lặng thôi.” Cô nhún vai, nhẹ giọng đáp, sau đó đổi chủ đề, “Tiểu Quân muốn học chơi cờ vua. Khi nào thằng bé tỉnh dậy, thì anh dạy cách chơi cho con nhé”.
“Được.” Hứa Nhã Thanh gật đầu, anh biết Hoa Hiền Phương đang cố ý né tránh câu hỏi này, cô không muốn nói, anh cũng không hỏi thêm nữa. Nhưng anh biết rằng cô hẳn đã có mâu thuẫn với Lục Kiến Nghi.
Anh nắm vai Hoa Hiền Phương, “Hoa Hiền Phương, em phải nhớ rằng cho dù có chuyện gì xảy ra, anh sẽ luôn ở bên em và con. Lục Kiến Nghi không thể làm chỗ dựa cho em nhưng anh thì có thể..”
“Haiz, cám ơn anh.” Hoa Hiền Phương khóe mắt thoáng ẩm ướt, trong lòng cảm thấy phiền muộn.
Trên đời này, chỉ có Hứa Nhã Thanh là người quan tâm cô nhất và đáng để cô tin tưởng nhất.
Lục Kiến Nghi chỉ là một kẻ chuyên đi nói dối người khác!
Anh nói anh với Kiều An không phải là tình nhân, nhưng thật ra anh vẫn âm thầm quan tâm cô ta, ở bên cô ta mỗi