Chương 292: Kim cương bị đánh cắp..
Hiền Phương dành vài ngày để thiết kế ba bản phác thảo.
Vốn dĩ cô nghĩ rằng Lục Kiều Sam sẽ rất kén chọn, nhưng cô không ngờ rằng cô ta đã chọn rất nhanh chóng: “Cô gửi một bản thiết kế và bản đồ hiệu ứng 3D đến hòm thư của tôi, tôi muốn Lưu Tinh Bảo xem nó.”
“ Được. ”Hoa Hiền Phương gật đầu.
Lục Kiều Sam khẽ mỉm cười: “Em dâu, sợi dây chuyền của tôi đành nhờ cô vậy.”
Giọng điệu của cô ta rất dịu dàng, Hoa Hiền Phương nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc, đáy mắt hiện lên một tia bối rối.
Cô thực sự không thể nghĩ ra Lục Kiều Sam đang muốn làm gì.
Nhưng dù sao thì cô cũng phải cố gắng hết sức để tạo ra chiếc vòng cổ này.
Cô quyết định tự mình khảm viên kim cương.
Có nhiều cách để tạo ra viên kim cương đẹp, theo các phương pháp khảm khác nhau có thể tạo ra những kiểu dáng và vẻ đẹp khác nhau của kim cương. Đối với viên kim cương màu hồng làm trung tâm, cô sử dụng phương pháp thiết lập ảo giác, có thể làm cho viên kim cương ở vị trí trung tâm trông sáng bóng và quyến rũ hơn.
Nhân viên an ninh và những người thẩm định đã lấy viên kim cương từ kho bạc ra.
Kim cương do khách hàng tự cung cấp phải được kiểm tra cả trong và ngoài kho.
Kim cương sẽ được kiểm định cẩn thận đến ba lần.
Đầu tiên nó được lưu giữ trong một cái két nhỏ trước, sau đó mới cất vào két lớn, cuối cùng là được nhân viên bảo vệ vận chuyển vào kho bạc.
Hoa Hiền Phương đã nhìn kỹ viên kim cương này, nó trong suốt như pha lê, tinh khiết và hoàn mỹ không tỳ vết, có một chút màu tím pha hồng nhạt, đó là một viên kim cương cực kỳ có giá trị.
Ngoài viên kim cương chính, chiếc vòng cổ do cô thiết kế còn có 999 viên kim cương vụn, điều này có ý nghĩa như thiên trường địa cửu.
Cô đã sử dụng phương pháp thiết lập vi mô, việc thiết lập được hoàn thành dưới kính hiển vi, và mất cả tuần để đặt tất cả các viên kim cương một cách tinh tế, hoàn hảo.
Theo quy trình, sau khi đồ trang sức tùy chỉnh xong sẽ không đặt vào kho bạc nữa mà sẽ thông báo để khách hàng đến lấy.
Nhưng Lục Kiều Sam đã gọi điện và nói rằng cô ta vừa mới đi nghỉ dưỡng, sau đó còn hẹn sẽ đến tận nơi để lấy vào hai ngày sau.
Hoa Hiền Phương muốn được gửi đến nhà họ Lục, nhưng cô ta nhất quyết muốn tự mình cầm nó lên và đeo thử.
Hoa Hiền Phương chỉ có thể sắp xếp để nhân viên an ninh đưa sợi dây chuyền vào kho bảo hiểm.
Nửa đêm.
Tòa nhà rất yên tĩnh, không có ai khác ngoại trừ nhân viên bảo vệ trực ca đêm.
Một bóng đen đã ẩn núp trên sân thượng.
Đợi đến khi đêm khuya tĩnh lặng thời điểm trăng lên gió mát, anh ta mới lặng lẽ bước ra ngoài, bộ quần áo đen gần như hòa vào màn đêm.
Anh ta bước vào cầu thang cứu hỏa rồi nhanh chóng đi đến tầng 28, nơi có kho bạc lưu trữ dây chuyền kim cương.
Có ba nhân viên bảo vệ cùng làm nhiệm vụ đêm nay.
Tuy nhiên, không khó để một tên trộm có thể hạ gục bọn họ.
Những gì anh cần làm chỉ là đi thẳng lên kho bạc.
…
Lúc này Hoa Hiền Phương còn chưa ngủ, cô tựa đầu vào lồng ngực rắn chắc của Lục Kiến Nghi.
“Lục Kiều Sam đột nhiên trở nên tốt bụng, nhưng em thấy có chút khó chịu. Em luôn lo lắng không biết cô ta đang
giở những âm mưu, thủ đoạn gì.” Ngón tay mảnh khảnh của Lục Kiến Nghi xoa nhẹ tấm lưng mịn màng của cô, “Anh hy vọng cô ta thực sự đã hiểu ra rồi. Giữa hai người không phải hận thù sâu sắc, tất cả đều là do cô ta tự tưởng tượng ra. ”
Hoa Hiền Phương thở dài, cô cũng hy vọng như vậy.
“Thực ra, em không mong cô ta tốt bụng như thế, chỉ cần cô ta không có những hành động xấu xa sau lưng.
Lục Kiến Nghi lật người đè cô xuống dưới người mình.
” Buổi tối em không được phép nghĩ đến bất cứ điều gì khác, em chỉ có thể nghĩ về anh thôi. “Anh cười xấu xa rồi hôn lên môi cô.
Vừa lúc hai người đang say đắm, điện thoại vang lên, là của Hoa Hiền Phương.
Lục Kiến Nghi có chút cáu kỉnh, nhưng nhanh chóng bình thường trở lại.
Hoa Hiền Phương cầm lấy điện thoại,