Chương 294: Trong lòng đang rỉ máu.
khóe miệng Lục Kiều Sam giật giật, hàng mi vừa dài vừa dày của cô ta vô thức rũ xuống, che đi đôi mắt lấp lánh, e rằng anh sẽ phát hiện ra manh mối.
“Giá trị của viên kim cương màu hồng vô cùng quý giá. Chúng là những viên kim cương tốt nhất trên thế giới. Những viên kim cương màu hồng trung bình cơ bản là không thể so sánh với kim cương này được. Điều quan trọng nhất, đây là quà cưới của bà ngoại để lại cho chị. Tuyệt đối không thể có một chút tổn thất nào.”
“Mẹ phải tận mắt chứng kiến và chắc chắn rằng nó vẫn còn ở đó.” Bà Lục vỗ nhẹ vào tay con gái.” Kiềm Sam nói đúng. Kim cương màu hồng không thể bị mất. Nếu kho bạc thực sự bị trộm thì phải nói sự thật. Không được giấu giếm gì cả. Nếu không, thời gian tìm kiếm bị chậm trễ thì cả hai người đều không gánh nổi hậu quả đâu. ”
Lục Kiến Nghi nhún vai: “Mẹ, Kim cương màu hồng hiện đang ở Công ty đá quý Leas, và những người thợ thủ công đang hoàn thiện các chi tiết. Cho nên không có lý do phù hợp thì không thể dừng công việc đột ngột được. Họ sẽ mất khoảng ba ngày để hoàn thành chúng. Sau ba ngày, dây chuyền sẽ được vận chuyển trở lại Thành phố Long Minh.” Lời nói của anh còn chưa dứt, Lục Kiều Sam ngắt lời: “Không được, ngày mai nhất định phải nhìn thấy sợi dây chuyền, chị không đợi thêm một ngày nữa.” Một tia sắc bén lạnh lùng lóe lên trong mắt Lục Kiến Nghi: “Nếu chị thực sự lo lắng như vậy, thì hãy tự mình đến Giang Thành lấy nó đi.”
Lục Kiềm Sam hừ nhẹ một tiếng: “Đi thì đi, nếu Hoa Hiền Phương đặt viên kim cương màu hồng lên rồi. mà dây chuyền đó mất đi, chị sẽ không kết hôn. Đến lúc đó, tất cả tội lỗi sẽ do Hoa Hiền Phương gánh chịu. Còn nếu cô ta phá công ty này, cô ta cũng phải chịu mọi tổn thất, đền bù tất cả cho tôi. ”
Hoa Hiền Phương nghe vậy thì vô cùng bình tĩnh, vẻ mặt thản nhiên như gió: “Chị, không ngờ chỉ vì một tin đồn lại khiến cho chị kích động thế này sao?”
Lục Kiều Sam hung ác trừng mắt nhìn cô, dùng vẻ mặt tức giận để che dấu tất cả sắc thái dị thường: “Viên kim cương màu hồng là do bà ngoại tặng, đối với tôi nó có ý nghĩa rất lớn. Bà cũng hy vọng nhìn thấy tôi đeo nó và kết hôn. Không có nó, tôi sẽ không bao giờ tổ chức đám cưới.”
“Vớ vẩn.” Bà Lục giả bộ liếc nhìn cô ta một cái: “Ngày cưới đã được xác định, cho dù không có sợi dây chuyền thì con cũng phải kết hôn ”.
Lục Kiều Sam nghiến răng nghiến lợi, sự hằn học trong lòng cô ta không còn che giấu được nữa, tất cả tràn ra: “Không có vòng cổ, tôi sẽ không kết hôn, không ai có thể ép tôi. Các người có muốn trách thì hãy trách người này đã làm mất sợi dây chuyền của tôi. Người phụ nữ kia, cô không thể làm tốt bất cứ chuyện gì, cô động tay vào sẽ chỉ thêm hỗn loạn, cô chính là tai họa của nhà họ Lục. Tôi đã cố gắng muốn hòa giải với cô ấy, nhưng bây giờ có vẻ không cần thiết nữa rồi.”
Hoa Hiền Phương vẫn rất bình tĩnh, cô bưng chén trà lên, không chút vội vàng uống một ngụm trà: “Chị à, nghe giọng điệu của chị, hình như là sợi dây chuyền bị mất, nhưng rõ ràng là nó vẫn còn tốt, nó ở trong két bạc của Công ty đá quý Leas.”
Cô biết tại sao Lục Kiến Nghi lại nói rằng chiếc vòng cổ được gửi đến Công ty đá quý Leas ở Giang Thành. Bởi vì anh muốn bộ phận rèn thủ công tự mình chịu trách nhiệm.
Nếu sợi dây chuyền mà do con dâu làm mất thì tội lớn, nếu là cháu của bà ta làm mất thì đó chỉ là chuyện vặt vãnh.
Lục Kiều Sam sẽ không bao giờ chịu lùi bước, đêm dài lắm mộng, cô ta phải nhân cơ hội này khiến cho Hoa Hiền Phương chịu một đòn chí mạng.
“Mặc kệ cô nói gì, ngày mai tôi sẽ đi xem sợi dây chuyền.”
Lục Kiến Nghi buông hai tay “Ngày mai sợi dây chuyền sẽ không về kịp, nhưng tôi có thể nhờ bộ phận thủ công quay video cho chị xem, để chị có