Chương 301: Người tôi yêu đã không còn ở đây.
Ngũ tạng lục phủ của Lục Kiến Nghi đều vặn lại một chỗ, anh mặc kệ cô có đồng ý hay không mà bế cô lên, sau đó đi ra ngoài.
Hoa Hiền Phương cố gắng đấm đá, muốn tránh thoát: “Thả tôi ra, anh đây là đang bắt cóc, tôi muốn báo cảnh sát.”
Lục Kiến Nghi không còn cách nào khác, chỉ có thể dùng dây thừng trói cô lại. Hoa Hiền Phương không động đậy được thế là lại hét lên: “Có ai không, cứu mạng với.”
Lục Kiến Nghi nhìn thoáng qua cô gái trong lòng mà tâm loạn như ma. Anh ngồi lên máy bay trực thăng rồi trực tiếp bay thẳng về phía thành phố Long Minh.
Vừa hạ cánh thì anh đã đưa Hoa Hiền Phương vào bệnh viện.
Bác sĩ kiểm tra cho cô, phát hiện trong máu của cô có Scopolamine.
Đây là một loại thuốc ức chế trung khu thần kinh, gây tổn thương rất lớn đối với ký ức con người.
Gân xanh trên trán Lục Kiến Nghi nhấp nhô, sát ý thấp thoáng dưới đáy ánh mắt của anh.
“Cô gái ngốc, trong khoảng thời gian qua em ở với ai?”
Hoa Hiền Phương nghiêng đầu sang chỗ khác, người đàn ông này đáng sợ quá, như Tu La đi từ địa ngục ra, có thể anh ta sẽ làm anh Thạch tổn thương.
Cho nên cô không thể nói, cho dù một chữ cũng không thể nói.
“Nếu như trước đó tôi có xích mích gì với anh thì để tôi giải thích được không? Anh thả tôi ra đi mà.”
Lục Kiến Nghi nhìn cô ấy có lòng đề phòng như thế thì thử nói với giọng dịu dàng hơn: “Hiền Phương, bây giờ ký ức của em bị tổn thương, bác sĩ sẽ nghĩ cách để giúp em phục hồi lại.”
Hoa Hiền Phương vuốt vuốt thái dương rồi nói: “Tôi ngã đập đầu xuống đất, tạo thành chấn động não cho nên mới mất ký ức.”
Lục Kiến Nghi vội vàng ôm lấy đầu của cô ấy rồi kiểm tra: “Đụng ở đâu? Còn đau không?”
“Tôi cũng không biết…. là người giúp việc nói cho tôi biết.” Hoa Hiền Phương cố ý không nói tới Thời Thạch mà là đổi thành người giúp việc.
“Ngoại trừ người giúp việc thì trên đảo còn có ai không?” Lục Kiến Nghi hỏi.
“Không có.” Hoa Hiền Phương lắc đầu: “Lúc tôi tỉnh lại thì chỉ có một người giúp việc ở bên cạnh.”
Đôi mắt đen sẫm của Lục Kiến Nghi lóe lên một sự căm hận, anh đã phái người đi truy nã người giúp việc đó. Chờ tới khi anh tìm được cô ta thì chắc chắn anh sẽ chém cô ta thành trăm mảnh, để cô ta muốn sống không được, muốn chết không xong.”
Hoa Hiền Phương cuộn người lại, nhìn về phía Lục Kiến Nghi với vẻ sợ hãi: “Đến cùng anh là ai, tại sao anh lại muốn bắt tôi?”
Lục Kiến Nghi ôm vai cô rồi nói: “Anh là chồng của em.” Anh nói từng chữ từng chữ một cách rõ ràng.
Hoa Hiền Phương nghe vậy thì run lên, cô hỏi lại một cách vô cùng hồi hợp: “Không thể nào, tôi có người tôi yêu, người tôi muốn gả là anh Thạch, tôi không thể nào kết hôn với người khác được.”
Trái tim của Lục Kiến Nghi trở nên đau đớn, anh không ngờ rằng cô vẫn còn nhớ tới Thời Thạch.
“Trí nhớ của em dừng lại ở bảy năm trước, Thời Thạch đã qua đời rồi.”
Anh còn chưa dứt lời thì Hoa Hiền Phương đã nhảy dựng lên: “Anh nói bậy, Thời Thạch vẫn còn sống, hơn nữa sống rất tốt.”
“Nếu như em không tin thì ngày mai anh sẽ dẫn em về Giang Thành đi tế bái mộ của anh ta.” Lục Kiến Nghi nói với vẻ vô cùng nghiêm túc.
Hoa Hiền Phương bịt kín lỗ tai lại rồi nói: “Anh nói bậy, tôi không nghe, anh đang lừa tôi.” Sao mà Thời Thạch lại chết được chứ, hôm trước bọn họ còn gặp nhau cơ mà, anh ấy còn muốn cưới cô nữa mà.
Lục Kiến Nghi cầm tay Hoa Hiền Phương lên rồi ép cô ngẩng đầu nhìn anh: “Có người tiêm thuốc phá hư trung khu thần kinh vào người em, chẳng những khiến em mất đi ký ức mà còn có thể gây ảo giác. Cho nên trong khoảng thời gian này cho dù em nhìn thấy cái gì ở trên đảo, nghe thấy cái gì đều phải nói cho anh biết, anh sẽ phân biệt thật giả giúp em.”
Ảo giác ư?
Hoa Hiền Phương vô cùng kinh ngạc.
Chẳng lẽ Thời Thạch chỉ là ảo giác của cô, không phải thật sự tồn tại ư?
Hoa Hiền Phương nghĩ tới đây thì