Chương 305: Sao có thể thích anh chứ.
Lục Kiến Nghi đúng là rất hoàn hảo, lại đẹp trai, có tất cả đặc điểm khiến cho cánh phụ nữ mê mệt.
Nhưng cô đã có Thời Thạch, sao lại thích người khác chứ?
“Cho dù anh tốt thật nhưng tôi đã có Thời Thạch, tôi là một người rất chung thủy, không thể thay lòng đổi dạ.”
Lục Kiến Nghi tóm lấy bả vai của cô rồi nói: “Ký ức của em dừng lại ở bảy năm trước, nhưng Thời Thạch bị tai nạn xe cộ lúc em học đại học năm nhất mà qua đời. Người phải nhìn về phía trước, em bắt đầu một cuộc yêu đương mới cũng là chuyện bình thường.”
Hoa Hiền Phương nghe thế thì vô cùng kinh ngạc: “Lúc tôi học đại học thì đã quen anh rồi ư?”
Trong đôi mắt đen thẫm của Lục Kiến Nghi lóe lên một chút ánh sáng khó hiểu: “Lúc chúng ta quen nhau thì em đã tốt nghiệp đại học.”
Hoa Hiền Phương vô cùng kinh ngạc, lời mà Lục Kiến Nghi nói với những gì mà Thời Thạch nói có rất nhiều mâu thuẫn.
Thời Thạch nói Lục Kiến Nghi vì muốn chiếm hữu cô mà đã phái người tới giết anh, nên anh mới phải giả chết như bây giờ.
Mà dựa theo những gì Lục Kiến Nghi nói, cô vì hôn ước nên mới thay Hoa Mộng Lan gả cho anh ta, hơn nữa lúc đó Thời Thạch đã chết.
Cô và Thời Thạch lớn lên với nhau từ nhỏ, anh ấy hiểu cô nhất, cũng là người cô tin tưởng nhất, sao có thể lừa cô được chứ.
Nhưng Hoa Hiền Phương nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lục Kiến Nghi thì cũng không giống như là nói láo.
Đến cùng cô nên tin tưởng ai đây?
“Lục Kiến Nghi, tôi không muốn ở đây mãi, tôi cũng không phải là thú cưng mà anh nuôi nhốt. Anh dựa vào cái gì mà nhốt tôi, tôi muốn đi ra ngoài.”
Suốt ngày ở trong phòng, cho dù có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được gì. Cô phải đi hỏi thăm một số người mới được.
Dường như Lục Kiến Nghi nhìn ra suy nghĩ của cô nên anh nói: “Ngày mai anh sẽ để Hoa Phi tới đây, có lẽ em sẽ muốn gặp cậu ấy một lần.”
“Phi ư?” Hoa Hiền Phương gãi đầu một cai, trong ấn tượng của cô thì đúng là cô có một đứa em trai tên là Hoa Phi, còn đang học trung học.
“Phi nên học trung học ở Giang Thành chứ, sao lại tới Long Minh rồi?”
Lục Kiến Nghi thở dài, xem ra anh đã đoán đúng, trí nhớ của cô dừng lại ở bảy năm trước, lúc Thời Thạch còn sống.
“Năm đó, em trai của em và Thời Thạch xảy ra tai nạn xe cộ cùng một lúc, Thời Thạch rớt xuống cầu bỏ mình, còn em trai em thì hôn mê bất tỉnh, ròng rã ba năm trời. Đưa ra nước ngoài điều trị thì cuối cùng cậu ấy cũng đã tỉnh lại, bây giờ đã học xong đại học y học ở Long Minh, đang thực tập ở bệnh viện nhân dân Long Minh.”
Lục Kiến Nghi dùng giọng điệu trần thuật, không hề mang theo chút tình cảm thay thần thái nào.
Trong đầu Hoa Hiền Phương lóe lên một ánh sáng, dường như cô thật sự đã quên đi rất nhiều chuyện.
Cô nhất định phải gặp em trai một lần, thằng bé sẽ không nói láo với cô.
Lục Kiến Nghi gọi điện thoại cho Hoa Phi, lúc chiều thì cậu ta tới.
Không ngờ rằng chỉ mới mấy ngày không gặp mà chị cậu ta đã mất trí nhớ, còn không nhận ra được anh rể và Hứa Nhã Thanh.
Lục Kiến Nghi đã dặn đi dặn lại Hoa Phi rằng không nên nhắc tới chuyện của Hứa Nhã Thanh. Cậu ta biết chuyện này là một cây gai trong lòng anh nên cũng đồng ý không hề do dự.
Hoa Hiền Phương không ngờ rằng em trai của mình cũng đã trở thành người lớn rồi, trong ấn tượng của cô thì Hoa Phi vẫn còn là một đứa trẻ.
“Phi, không ngờ rằng em đã lớn như thế này rồi.”
Hoa Phi vừa nghe thấy vậy thì nhíu mày với vẻ lo lắng, chị mình đúng là đã mất đi ký ức, không hề nhớ rõ những chuyện đã xảy ra trong bảy năm qua.
Hoa Hiền Phương dẫn Hoa Phi đi tới sau vườn, tránh khỏi Lục Kiến Nghi.
“Phi, những chuyện chị sắp hỏi em phải trả lời thành thật cho chị, không nên dấu diếm nghe chưa.” Hoa Hiền Phương nói một cách rất nghiêm túc.
Hoa