Chương 322: Bà đúng là hết thuốc chữa!.
Bụng dưới của Lục Kiều Sam truyền lên một cơn đau tê tái, cô ta ôm lấy bụng rên rỉ đau đớn, “Đau quá mẹ ơi! Bụng của con đau quá!”
Bà Lục sợ hãi, nhìn thấy dòng màu trào ra dưới người con gái bà ta lập tức tái mặt, sau đó hét lên: “Người đâu, người đâu rồi!”
Hoa Hiền Phương vội vàng gọi cấp cứu 115.
Chẳng mấy chốc bác sĩ liền đến đưa Lục Kiều Sam đến bệnh viện.
Lục Kiều Sam sẩy thai đúng như những gì cô ta muốn nhưng cô ta chẳng hề vui vẻ chút nào bởi cô ta không khiến cho Hoa Hiền Phương sẩy thai cùng với mình.
Nhưng chuyện này cũng đủ để cô ta lợi dụng rồi.
Cô ta gào khóc, đau lòng tuyệt vọng nói: “Đứa con tội nghiệp của tôi, tôi không muốn sống nữa. Để tôi chết đi cho rồi!”.
Bà Lục đứng bên cạnh cũng không ngừng rơi nước mắt, đứa cháu ngoại đáng thương của bà mới được một tháng đã xảy, đúng là đáng thương mà!
Lưu Tinh Bảo ngồi trong góc thở dài, vẻ mặt vô cùng phiền muộn. Anh ta nào biết rằng đây là đứa con hoang của Lục Kiều Sam và người đàn ông khác còn ngỡ là con của chính mình, lòng buỗn bã không thôi.
Lục Kiều Sam nắm lấy tay bà Lục, “Mẹ, là Hoa Hiền Phương, là cô ta cố tình muốn giết con của con. Cô ta cố tình bảo thằng con hoang kia vứt bi xuống cỏ để con giẫm phải rồi ngã sẩy thai. Cô ta cố ý, cô ta đã lập sẵn kế hoạch rồi. Mẹ nhất định phải báo thù giúp con!”
Lúc sự việc xảy ra bà Lục đứng ngay bên cạnh, nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Bà ta cũng cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ. Sao mọi chuyện có thể tình cờ đến vậy chứ?
Thằng con hoang của Hoa Hiền Phương lại chạy đến đúng lúc đó, còn làm rơi cả bi xuống đất.
Trước kia Lục Kiều Sam hại chết con của cô ta, nhất định cô ta ghi thù trog lòng nên luôn tìm cơ hội để trả thù lại con bé.
Cô ta biết Kiều San đang ở ngoài cửa, đoán ra bà nhất định sẽ đưa con bé vào trong nhà nên mới sai bảo thằng con hoang của cô ta giả vờ ngã rồi ném bi xuống đất để hại Kiều Sam.
Thằng con hoang kia còn bé mà ranh ma không vừa, nó thế mà lại diễn như thật vậy.
Bà Lục vuốt ve khuôn mặt của con gái, “Con yên tâm đi, cho dù có phải liều mạng, mẹ cũng sẽ đòi lại công bằng cho con từ nhà họ Lục.”
Nghe thấy vậy, Lục Kiều Sam nở một nụ cười quỷ quyệt khó nhận ra, cô ta lại nhìn về phía Lưu Tinh Bảo, “Lưu Tinh Bảo, anh có phải là đàn ông không?”
Lưu Tinh Bảo khẽ giật mình, “Anh đương nhiên là đàn ông.”
“Vậy anh nhất định phải phối hợp với mẹ tôi, tìm cơ hội báo thù cho con của chúng ta.” Lục Kiều Sam hét lên một cách cuồng loạn.
Lưu Tinh Bảo gãi đầu, miệng không nói gì, cho dù vô cùng buồn bã nhưng anh ta vẫn rất tỉnh táo.
Trước khi sự việc sáng tỏ cho dù có làm ẫm ĩ nên cũng chẳng có tác dụng gì cả.
“Bố vợ là bố ruột của em nhưng ông cũng là trưởng tộc họ Lục. Anh tin ông sẽ xử lý chuyện này một cách công bằng.”
Anh ta còn chưa kịp nói hết lời, Lục Kiều Sam đã túm lấy cái gối ném về phía anh ta, “Công bằng? Từ khi con ả thấp kém kia bước vào nhà họ Lục, đã chẳng còn sự công bằng nào nữa rồi. Bà nội và bố đều yêu quý cô ta, coi cô ta như của quý. Còn Lục Kiến Nghi mê cô ta như điếu đổ, chỉ còn mẹ con tôi là tỉnh táo. Chỉ cần còn một ngày ả đàn bà đó không rời khỏi nhà họ Lục thì tôi không sống yên được, là ả ta hại chết con của tôi. ”
Đôi môi Lục Tinh Bảo khẽ mấp máy, định nói gì đó, nhưng lại nghẹn lại. Với cái tính tình kia của Lục Kiều Sam cho dù anh ta có nói gì đi chăng nữa cô cũng chẳng nghe vào tai.
Trước khi việc này được làm rõ ràng, anh ta sẽ không lật mặt với Lục Kiến Nghi. Rốt cuộc tương lai anh ta cũng sẽ là người nắm giữ nhà họ Lục, mà nhà họ Lưu anh ta còn phải dựa vào nhà họ Lục.
Sau khi Lục Kiến Nghi biết được chuyện này liền vội vàng từ công ty trở về nhà, rồi cùng bố mình chạy tới bệnh viện.
Vừa thấy bọn họ đi vào, Lục Kiều Sam liền nháy mắt với