Chương 330: Tôi nhận tội.
“Không phải như vậy, mẹ tôi không làm gì hết! Cô là người đàn bà độc ác, nếu như tôi chết tôi sẽ biến thành ác quỷ ăn thịt cô!” Túi Sữa Nhỏ tức giận nắm chặt lắm đấm, tuy rằng mạng sống đang bị uy hiêp nhưng cậu không hề sợ hãi một chút nào. Cậu là đàn ông con trai, phải dũng cảm, không thể cúi đầu trước thế lực đen tối.
“Mày ngậm mồm lại cho tao, nếu còn dám nói nhiều thêm một câu, tao sẽ ném mày xuống dưới đất.” Lục Kiều Sam hét lớn một tiếng.
“Đồ phụ nữ xấu xa, tôi không sợ cô đâu, mẹ tôi cũng không sợ cô, cô không uy hiếp chúng tôi được đâu.” Túi Sữa Nhỏ lòng tràn ngập phẫn nộ, Lục Kiều Sam là người phụ nữ xấu xa nhất mà cậu bé từng gặp.
Mỗi sợi giây thần kinh của Hoa Hiền Phương giống như đang căng lên, “Lục Kiều Sam, tôi đã làm theo những gì cô muốn, cô mau buông con trai của tôi ra.”
Khóe miệng Lục Kiều Sam gợi lên một nụ cười cực kỳ dữ tợn, “Tất cả mọi người đều nghe thấy rồi chứ, người phụ nữ này đã thừa nhận hành vi của mình, tất cả mọi chuyện đều là do cô ta làm. Cô ta vô cùng độc ác, dối trá. Chỉ cần cô ta còn ở đây thì nhà họ Lục sẽ không được yên.”
“Đúng, tất cả mọi chuyện đều là do tôi làm, tôi thừa nhận, cô mau thả con trai tôi ra, nó vô tội.” Hoa Hiền Phương gần như cầu xin cô ra, bây giờ chỉ cần cô ta thả con trai cô ra, cho dù cô ta có yêu cầu gì đi chăng nữa cô đều đồng ý.
“Thả nó ra?” Lục Kiều Sam cười to hai tiếng, “Cô hại chết con của tôi, tôi muốn để con cô trôn cùng với nó.”
Cô ta móc từ trong túi ra một chiếc hộp thuốc Mifepristone rồi vứt tới trước mặt Hoa Hiền Phương. Lọ thuốc này cô ta mua từ trước khi đến đây, cô ta vẫn luôn tìm cơ hội để cho Hoa Hiền Phương uống khiến cô ta xảy thai nhưng không được.
“Cô uống hết lọ này tôi sẽ thả nó ra.”
Nghe được câu này mọi người ngược lại cùng nhau hít một mạnh một hơi, nơi lồng ngực toát ra sự lạnh lẽo.
Hoa Hiền Phương cả người run lẩy bẩy, cô không biết mình nên làm gì bây giờ, cô theo bản năng ngồi xổm xuống đất, định nhặt hộp thuốc kia lên, nhưng lại bị mợ hai ngăn lại.
“Con đừng làm việc ngốc, Kiều Sam điên rồi, cho dù con có uống hộp thuốc này đi chăng nữa nó cũng không tha cho thằng bé đâu.”
Lục Vinh Hàn cắn chặt khớp hàm, nếu không phải thằng bé còn đang ở trong tay Lục Kiều Sam, ông ta đã tiến lên bóp chết cô ta rồi, “Nghiệt tử, mày đừng được đằng chân lân đằng đầu, mày mau bỏ thằng bé xuống cho tao!”
Bà cụ hít sâu một hơi, tuy rằng lòng lo lắng không thôi, nhưng bà vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh.
Bà biết Lục Kiến Nghi đang đứng ở dưới, mà đây là tầng hai, chỉ cần anh trải xong đệm bơm hơi thì cho dù thằng bé c rơi xuống cũng không có chuyện gì hết.
Bà dùng gậy gõ mạnh xuống đất,”Lục Kiều Sam, nếu như con còn có chút tính người thì mau thả thằng bé xuống, mâu thuẫn giữa con và Hiền Phương không nên liên lụy đến người vô tội.”
Lụ Kiều Sam nhếch miệng cười, “Cô ta nhất định phải ăn, đứa con trong bụng cô ta và thằng con hoang trên tay con cô ta chỉ có thể chọn một.”
Bà Lục vẫn luôn giữ im lặng, không nói một lời.
Mợ ba lén nắm chặt lấy tay áo bà, “Kiều Sam là con gái của chị, nó nghe lời chị nhất, chị mau khuyên nhủ nó đi, đừng để nó làm ra chuyện khiến mình phải hối hận.”
Bà Lục thở dà, khuôn mặt lộ vẻ khó xử và bất đắc dĩ: “Tôi có thể nói cái gì bây giờ được chứ? Kiều Sam bởi vì sẩy thai nên bị trầm cảm, nói thêm chỉ càng kích thích nó khiến nó làm ra hành động quá khích mà thôi. Nếu Hoa Hiền Phương đã thừa nhận không bằng nể mặt Kiều Sam trục xuất cô ta ra khỏi nhà họ Lục, coi như cho Kiều Sam công bằng.”
Bà ta nhất định phải rèn sắt khi còn nóng, túm lấy cơ hội đuổi Hoa Hiền Phương ra khỏi nhà, nếu không đợi sau này cô ta ngồi lên cái ghế nữ chủ nhân nhà họ Lục, bà và con gái sẽ không được yên thân.
Lục Vinh Hàn nghe thấy vậy, sự tức giận giống như ngọn núi lửa phun trào, không cách nào ngăn cản được, “Mẹ nào con nấy, bà nghe cho kỹ đây, nếu hôm nay Tiểu Quân có mệnh hệ gì thì bà không còn là vợ của tôi cũng không còn là con dâu của nhà họ Lục này nữa.”
Khóe miệng Bà Lục co quắp, “Bây giờ người làm sai là Hoa Hiền Phương, không phải Kiều Sam, Kiều Sam gặp chuyện như vậy, người làm bố như ông chẳng phải càng nên quan tâm con gái hơn hay sao?”
“Tốt, tốt lắm!” Lục Vinh Hàn nghiến chặt răng nghiến lợi nói, bây giờ tình huống nguy cấp, ông tạm thời không so đo với bà ta, đợi sau xử lý sau
Lục Hạ Sênh và Lục Kiến Nghi cùng đứng dưới sân.
Người hầu đã trải xong đệm hơi.
“Anh, nếu chị cả thật sự ném Tiểu Quân xuống, anh nhất định phải đỡ được thằng bé nhé!”
Lục Kiến nghi không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Quân.
Thằng bé bình tĩnh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của anh, nó không hề khóc lóc cũng chẳng giãy giụa.
Tuy rằng mới có ba tuổi nhưng nó