Chương 344: Thấy quỷ.
Hoa Hiền Phương ngẩn người: “Cục cưng, sao lại hỏi thế? Có phải có chú họ đã nói gì không?”
Túi sữa nhỏ mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn: “Con nhìn thấy hình của mẹ lúc trước trong cuốn album, có rất nhiều hình hồi mẹ còn đi học đó, người bạn học trai phía trên mẹ giống hệt chú họ luôn. Con còn tưởng là hai người lớn lên cùng nhau, vậy thì có thể nói người kia không phải chú họ rồi, có khi chỉ là bạn của mẹ thôi.”
Hoa Hiền Phương giật mình, mấy ngày trước trong lúc tỉnh dậy sau cơn mơ, cô ấy đã lôi cuốn album ra xem sau đó quên không cất đi nên đã để thằng bé thấy được.
“Mẹ có một người bạn rất tốt, bề ngoài rất giống chú họ, nhưng mà…”
“Người đó chết rồi đúng không?” Túi sữa nhỏ mở to mắt tròn hỏi.
Hoa Hiền Phương xoa đầu bé: “chú họ nói vậy với con?”
“Dạ, chú họ nói đây là người đầu tiên trên thế giới có vẻ ngoài giống hệt chú, rất đặc biệt, nếu mà người này còn sống thì chú sẽ làm anh em tốt với người đó.” Túi sữa nhỏ nghiêm túc nói.
Hoa Hiền Phương nở nụ cười đượm buồn, gần đây cô ấy thường xuyên mơ màng lúc có lúc không, điều này làm cô phiền não lắm, quyết định không quan tâm nghĩ nhiều nữa: “Được rồi, đứng lên đánh răng rửa mặt thôi, một lúc nữa thầy tới rồi.”
Túi sữa nhỏ còn muốn nói gì đó nhưng chỉ mấp máy môi một chút rồi lại xoay người đi lên tầng.
Hoa Hiền Phương cũng không nghĩ nhiều, cô còn phải tới công ty chuẩn bị cho buổi họp báo.
Lúc này, phía bên kia thành phố Long Minh, Lục Kiều Sam mới bước ra từ nông trại Lục Nam về nhà họ Lưu, trợ lý Ngô nhanh chóng rót cho cô ta một tách cà phê.
Lụ Kiều Sam không có công việc chính nào nhưng trợ lý thân cận thì có mấy người, chủ yếu để giúp cô ta trang điểm, mua quần áo và sắp xếp đồ….
“Cô Lục, cục tức này cô sẽ không nuốt trôi đó chứ, nếu thế thật thì chẳng phải là quá tốt cho con đàn bà kia trèo lên đầu lên cổ cô hay sao?” Trợ lý Ngô bép xép, dáng vẻ bất bình giúp cô ta.
Lục Kiều Sam uống một ngụm cà phê, mẹ cô ta dạo gần đây không muốn cô ta có hành động thiếu suy nghĩ nào, tránh làm hỏng việc lớn, cô ta chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi.
“Việc nhỏ mà không nhẫn được ắt sẽ hỏng việc lớn, nợ này ghi lại từ từ trả.”
Trợ lý Ngô che miệng cười nhỏ giọng nói: “Hoa Hiền Phương đúng là loại đĩ điếm, làm bà chủ nhà họ Lục còn chưa đủ, lúc không có ai lại quăng cần câu cậu Tần, muốn NTR với người ta. Tôi nghe nói mấy ngày trước cô ta lại chạy tới biệt thự của cậu Tần, ở trong đó mấy giờ liền. Bụng lớn