Chương 349 Cô xấu xa bắt nạt cháu.
Thứ bảy, Hoa Hiền Phương mới từ trên lầu xuống dưới thì nhìn thấy Lục Sênh Hạ đang ngồi ở trên sô pha lầm bầm lầu bầu cái gì đó.
“Hôm nay lại không thể đi bảo tàng khoa học, thật sự chán quá.”
Hoa Hiền Phương đã đi đến: “Làm sao vậy, Sênh Hạ?”
Lục Sênh Hạ bĩu môi: “Mẹ đã nói là sẽ đi bảo tàng khoa học với em, vậy mà lại đi thăm em họ, nó chỉ bị khó tiêu thôi mà mẹ lại rất lo lắng cho nó, giống như là bị bệnh gì nặng lắm vậy.”
Hoa Hiền Phương hơi mỉm cười: “Em họ của em là con trai của cậu em sao?”
Lục Sênh Hạ gật đầu: “Đúng vậy, nó là con trai nhỏ của cậu em, nhỏ hơn em một tuổi. Mẹ em đối xử với nó rất tốt, còn tốt hơn em nữa đấy, giống như em họ là con trai ruột của mẹ vậy.”
Hoa Hiền Phương ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô bé: “Dù sao cũng là cháu trai ruột của mình, mẹ em đối xử tốt với cậu bé là rất bình thường.”
“Mỗi cuối tuần mẹ em đều sẽ đi thăm nó, mỗi tháng đều sẽ mua quá cho nó, gia sư của nó là mẹ tự mình chọn lựa, mỗi lần chỉ cần nó có chút cảm mạo gì đó thì mẹ rất lo lắng, nhất định phải đi thăm nó. Những đồ của em mà nó thích, mẹ sẽ bắt em đưa cho nó, nói em là chị phải nhường em trai…” Lục Sênh Hạ dẩu cái miệng nhỏ, nói một tràng dài, trong giọng nói xen lẫn chút không vừa lòng.
Nói xong, cô bé chớp chớp mắt, nhìn Hoa Hiền Phương: “Chị dâu, chị sẽ đối xử như vậy với cháu trai trai nhỏ của chị sao?”
Hoa Hiền Phương sờ cằm, nghe thì đúng thật là có chút kỳ lạ, có lẽ là là mẹ nhỏ không có con trai nên trong lòng tiếc nuối, nên mới con con trai của em trai mình như ruột thịt.
“Nếu chị có một cháu trai, đúng là sẽ đối xử với nó rất tốt, nhưng sẽ không cẩn thận tỉ mỉ như vậy. Quan hệ của em và em họ không tốt sao?”
“Nó bị cậu mợ chiều hư, sau này lớn lên khẳng định sẽ biến thành Lục Kiềm Sam thứ hai.” Lục Sênh Hạ khoanh tay trước ngực, lầu bầu nói.
Hoa Hiền Phương cười cười, cô không muốn hỏi nhiều đến việc cá nhân của mẹ nhỏ, nhìn thấy bé loli uể oải như thế thì ôm lấy vai của cô bé: “Hôm nay chị không có việc gì, chị đưa em và Tiểu Quân đi bảo tàng khoa học nhé?”
“Thật tốt quá.” Ánh mắt Lục Sênh Hạ sáng lên, lập tức trở nên vui sướng.
Đi đến bảo tàng khoa học, Lục Sênh Hạ nắm tay của Túi Sữa Nhỏ, đi thẳng đến phòng triển lãm người máy.
Bên kia có thể tự điều khiển người máy.
Hôm nay những bạn nhỏ tới bảo tàng khoa học cũng không tính là quá nhiều, xếp hàng một lúc là đến lượt hai đứa bé chơi rồi.
“Ta là samurai đen.”
“Ta là nữ hoàng ánh sáng, đến quyết đấu một trận đi.”
Tuy rằng Túi Sữa Nhỏ còn ít tuổi, nhưng chỉ số thông minh cao, sử dụng thao tác giao diện điều khiển từ xa không có một chút vấn đề nào.
Lúc này, một cậu bé lùn lùn, mập mạp chạy tới, thô lỗ đẩy Túi Sữa Nhỏ ra: “Nhóc con tránh ra, để tao chơi.”
Sức lực của thằng bé rất lớn, suýt chút nữa thì Túi Sữa Nhỏ đã bị đánh ngã, cũng may Khải Liên ở bên cạnh kịp thời đỡ cậu bé.
Cô giữ thằng nhỏ kia lại: “Cháu là con nhà ai hả, sao không có lễ phép như vậy chứ, không biết phải xếp hàng sao?”
“Tránh ra, cô xấu xa. Tôi muốn bảo cô của tôi bao tất cả nơi này luôn rồi đuổi tất cả các người đi.” Thằng nhỏ đá vào Khải Liên, Khải Liên nhẹ nhàng đẩy thằng bé ra, ném nó sang một bên.
Thằng bé “Oa” một chút rồi khóc lên: “Cô ơi, cứu cháu, có người bắt nạt cháu.”
Lục Sênh Hạ nổi giận đùng đùng đi tới, chuẩn bị tính sổ với thằng nhóc, dám bắt nạt cháu trai của cô bé, thật quá đáng.
Vừa rồi Khải Liên che mất tầm mắt của cô bé nên cô bé không có thấy rõ mặt mày của thằng nhóc, đi lên phía trước, thì nhìn thấy rõ ràng.
Cô bé rất chấn động: “Tư Mã Ngọc Thanh, sao lại là em hả?”
Thằng nhóc vừa thấy cô bé thì không