Chương 353: Thay hồn ma báo thù.
Túi sữa nhỏ gật đầu: “Mẹ, khi người ta chết đi, họ sẽ trở thành ma và bay lên thiên đường, phải không ạ?”
Hoa Hiền Phương không biết trả lời như thế nào: “Bảo bối à, có phải là gần đây con xem rất nhiều phim hoạt hình, cho nên xuất hiện ảo giác đó chứ không phải nhìn thấy ma đâu.”
“Nhưng trong phim hoạt hình làm gì có chú như thế ?” Túi sữa nhỏ lắc lắc cái đầu
Hòa Hiền Phương xoa đầu: “Tại Bảo bối của mẹ mấy ngày nay không chơi IPad, cũng không xem TV, nên là có phải thấy mọi thứ lạ lẫm đúng không?”
“Dạ thôi được, con sẽ thử.” Túi sữa nhỏ ngoan ngoãn gật đầu.
Từ phòng tắm đi ra, cô đã dặn dò với Hứa Nhã Thanh là không cho trẻ con xem TV hay chơi game. Cô ấy cũng không nói bất cứ điều gì về ma quỷ, chỉ là muốn bảo vệ thị lực của trẻ con thôi.
Trên đường về, lòng cô thấp thỏm bất an.
Vậy trên đời này thực sự có ma hay không?
anh Thạch về thật rồi à?
Hung thủ giết anh không nhận được sự trừng phạt xứng đáng nên anh ấy ở dưới suối vàng trở về tìm cô nhờ cô thay anh báo thù.
Một tia sáng sắc bén trong mắt xẹt qua,thay vì trở về nhà họ Lục cô liền trực tiếp đến công ty.
Cô gọi cho trợ lý Ngọc Kỳ : “Anh đi đến Giang Thành làm một việc cho tôi…”
Cô muốn thay anh Thạch đòi lại công bằng, giúp anh yên nghỉ nơi chín suối
Khi trở lại nhà lớn của nhà họ Lục, cô nhìn bốn xung quanh.
Có thể anh Thạch đang ở bên cạnh hoặc ở một trong góc nào đó, nhưng cô lại không thể nhìn thấy.
Theo học thuyết linh hồn, trẻ em dưới 6 tuổi có đôi mắt âm dương, chúng có thể nhìn thấy những thứ mà người lớn không thể.
Vì vậy, Túi sữa nhỏ có thể nhìn thấy hồn ma của anh Thạch chăng, nhưng cô không thể nhìn thấy được, cô chỉ có thể liên lạc với anh qua những giấc mơ.
Khi Lục Kiến Nghi trở về, thấy cô đang ngồi trên ban công, chăm chú vào cuốn sách điện tử trên tay.
Anh bước tới, ngồi bên cạnh cô: “Tiểu Quân đến chỗ của Hứa Nhã Thanh rồi à?”
“Ừ.” Cô gật đầu, đặt cuốn sách điện tử sang một bên, cầm ly nước lên và nhấp một ngụm nước trái cây.
Anh nhìn lướt qua nội dung trong sách, lộ ra vẻ mặt khó hiểu?”Sao lại nghiên cứu mấy thứ ma quái này?”
“Chỉ là đột nhiên có chút hứng thú, em muốn xem thôi.” Cô nhún vai, nói nhẹ.
Đôi mắt đen của anh lóe sáng lên và nói: “Em gặp ác mộng?”
Cô không trả lời mà chỉ nói: “Em nghĩ trên đời này chắc là có ma.”
Lục Kiến Nghi giữ hai vai cô: “Không nghĩ tới nó nữa, đi du lịch nghỉ ngơi có thể khiến em cảm thấy tốt hơn, ngày mai chúng ta đi đi.”
“Không phải em.” Cô lắc đầu “Là Tiểu Quân. Chính Tiểu Quân ấy đã nhìn thấy hồn ma của anh ấy”.
Lục Kiến Nghi cô cùng kinh ngạc : “Tiểu Quân nói với em sao?”
“Ừ.” Cô ấy mím môi “Sách nói rằng trẻ em dưới sáu tuổi có thể nhìn thấy ma mà không cần nhắm mắt. Em nghĩ linh hồn của anh Thạch chắc ở đâu đó. Em là người lớn thì không thể nhìn thấy, nhưng Tiểu Quân lại có thể thấy ”
Một tia sắc bén lóe lên từ đáy mắt Lục Kiến Nghi, vốn dĩ anh cho rằng việc này khiến cho Hoa Hiền Phương kì lạ, nhưng không ngờ rằng ngay cả đứa trẻ cũng bị ảnh hưởng bởi cô.
Nhưng anh không tin trên đời này có ma thật, chắc phải có lý do gì đó.
Ngày hôm sau, anh đưa Hoa Hiền Phương đến biệt thự hồ quanh.
Lúc này đang là mùa bạch quả chuyển vàng, vàng rực cả một vùng thung lũng.
Hoa Hiền Phương đứng dưới gốc cây Bạch Quả, một cơn gió thoảng qua, những chiếc lá vàng lần lượt rơi xuống, giống như một cơn mưa hoa.