Chương 366: Kẻ gây ra sự cố thật sự là ai?.
Hoa Hiền Phương khuấy nước ép trái cây trong ly, hồi lâu sau, cô thấp giọng nói: “Gần đây chị đang điều tra lại tai nạn xe đó, Vương Đào, người từng bị tuyên án chịu tội thay, không phải kẻ gây ra sự cố thật sự.”
“Cái gì?” Hoa Phi hơi sững sờ: “Kẻ gây ra sự cố thật sự là ai?”
“Vẫn… Vẫn chưa biết, chị đang tra.” Cô nuốt nước bọt, cô không thể nói ra sự thật, bởi vì sự thật này ngay cả cô cũng không thể chấp nhận.
Hoa Phi nắm chặt nắm đấm: “Nhất định phải tìm ra anh ta, báo thù cho anh Thời Thạch.”
Hoa Hiền Phương uống một ngụm nước ép trái cây, ngẩng đầu nhìn cậu ta: “Nếu như kẻ gây ra sự cố này là người em quen, rất thân cận với em, em có tha thứ cho anh ta không?”
“Không, cho dù là ai cũng không thể tha thứ, bởi vì anh ta giết chết anh Thời Thạch.” Hoa Phi nói một cách không hề do dự.
Hoa Hiền Phương cắn môi.
Giết người, nhiều năm như vậy vẫn không hề hối cải, còn muốn hủy diệt chứng cứ, sao có thể nhận được sự tha thứ đây?
Lục Kiến Nghi gọi điện thoại cho vệ sĩ, không cho phép họ lái xe quá nhanh.
Vì vậy khi họ đến Giang Thành thì đã là nửa đêm.
Mới sáng sớm, bố Hoa, mẹ Hoa đã thức dậy làm việc, chuẩn bị điểm tâm cho con gái và con trai.
“Hoa Phi, một mình con trở về thì thôi đi, sao còn kéo theo chị con nữa. Nó đang mang thai, không thể ngồi xe quá lâu.”
Hoa Phi xua tay: “Mẹ, là tự chị muốn trở về, không liên quan đến con, con không thể gánh tội thay được.”
Hoa Hiền Phương ôm vai mẹ mình: “Mẹ, con nhớ hai người, nên muốn trở về thăm.”
“Không phải là con đã cãi nhau với Kiến Nghi đó chứ?” Mẹ Hoa chau mày, con gái vô duyên vô cớ đột nhiên trở về, khiến bà cảm thấy không bình thường lắm.
“Không có, con vẫn ổn mà.” Hoa Hiền Phương bĩu môi, sợ mẹ truy vấn, cô vội thay đổi chủ đề: “Mẹ, bánh nướng mẹ làm thật là ngon, hôm nào dạy con làm thử đi.”
Chẳng ai hiểu con gái bằng mẹ, mẹ Hoa vừa nghe thì biết con gái đang cố ý né tránh chủ đề, bà khẽ thở dài.
“Hiền Phương, giữa vợ chồng khó tránh có mâu thuẫn, phải bao dung hơn, đừng hở chút là nổi tính trẻ con, chạy về nhà mẹ. Hơn nữa bây giờ con là bà chủ của nhà họ Lục rồi, phải quản lý một gia tộc lớn, không thể muốn làm gì thì làm giống trước đây nữa.”
Hoa Hiền Phương nuốt nước bọt, nuốt xuống một cảm xúc đau xót trong lòng.
Sự đau khổ này cô chỉ có thể tự mình tiêu hóa, không thể nói với bất kỳ ai.
Tất cả sự đau khổ cũng chỉ có thể tự mình chịu đựng.
“Mẹ, chúng con thật sự không có chuyện gì, chỉ là con nhớ mẹ và bố, muốn trở về thăm hai người. Còn nữa, gần đây con luôn mơ thấy Thời Thạch, nên muốn trở về tế bái anh ấy một chút.”
Mẹ Hoa trầm ngâm hồi lâu, thấp giọng nói: “Ngày mai là ngày dỗ của cậu ấy, thật sự nên tế bái, nhưng con là phụ nữ có thai, không thích hợp đến nơi đó, âm khí quá nặng, để Hoa Phi đi là được rồi.”
Hoa Hiền Phương sờ cái bụng nhỏ nhô lên, cô không nói gì.
Cô còn mặt mũi gì đi gặp Thời Thạch nữa, anh ta nhất định không muốn nhìn thấy dáng vẻ cô mang thai đứa con của kẻ thù.
Buổi chiều, Lục Kiến Nghi đã đến.
Cô không muốn nhìn thấy anh, nhưng trước mặt bố mẹ vẫn phải miễn cưỡng mỉm cười vui vẻ, giả vờ hoan nghênh anh.
Mẹ Hoa nhìn thấy con rể đến thì hoàn toàn yên tâm.
Lục Kiến Nghi ung dung thản nhiên, anh mỉm cười trong suốt, bước vào phòng, đóng cửa lại, sắc mặt anh trở nên lạnh băng.
“Hoa Hiền Phương, lần sau em còn dám làm càn như vậy, anh sẽ nhốt em lại, đợi sinh con xong mới thả em ra ngoài.”
Sau lưng