Chương 374: Đây là báo ứng của anh.
Lục Sênh Hạ sửng sốt một lúc lâu, đôi mắt to đen nhánh xoay tròn vài cái, gạt bỏ vẻ tức giận, nở nụ cười: “Em biết, lão đại nhà chúng ta tam quan đoan chính, sẽ không đi ra ngoài nuôi tình nhân.”
Hoa Hiền Phương vuốt ve đầu cô: “Sênh Hạ, em xuống lầu chờ chị, rồi chúng ta cùng đi đón Tiểu Quân.”
“Được ạ.” Lục Sênh Hạ vui vẻ rời đi.
Lục Kiến Nghi lộ ra một tia tức giận, nhếch ngón tay về phía người phụ nữ cách đó không xa: “Em không cần giải thích một chút sao?” Anh ở bên ngoài cửu tử nhất sinh, người phụ nữ này lại ở nhà ăn nói bừa bãi, phá hủy danh dự của anh.
Hoa Hiền Phương khẽ nhỏ từng giọt mồ hôi, nói rõ ngọn nguồn từ đầu đến cuối mọi chuyện cho anh: “Em vì thay anh giữ bí mật, cũng rất liều mạng.”
Anh có chút dở khóc dở cười, vỏ bọc thái quá như vậy cũng chỉ có người phụ nữ cổ quái này mới có thể nghĩ ra.
“Nếu nó hợp lý, anh sẽ không so đo với em.”
Anh kéo cô vào lòng, đưa tay vuốt ve cái bụng cao vút của cô, cảm nhận được động thai kỳ diệu của đứa bé.
Anh rời đi ba tuần, cô mang thai bốn tháng rưỡi, bụng to không ít, giống như mang theo một quả dưa hấu vậy.
Cô tựa đầu vào vai anh, nói: “Kiến Nghi à, trước khi đứa nhỏ sinh ra, anh đừng đi nước ngoài nữa được không, em ở nhà có chút sợ hãi.”
Đôi môi mỏng của anh xẹt ra một vòng cười không đàn hoàng: “Yên tâm, anh là Ma Vương Tu La, Diêm vương không dám thu hồi anh, sợ anh phá hủy Diêm Vương điện của hắn.”
“Vậy nếu như trong trường hợp, Diêm Vương ông ta cảm thấy phiền, không muốn làm, muốn nhường chỗ cho anh thì sao đây?” Giọng điệu của cô mang thêm ngụ ý trêu chọc.
Anh bật cười lớn, cũng trêu chọc nói: “Thì càng tốt chứ sao, anh chắc chắn sẽ đánh dấu tên của em trên cuốn sổ sinh tử, để cho em sống lâu thật lâu.”
“Chồng của em cũng không còn ở đây nữa, em sống một thân một mình như vậy để làm gì chứ?”. Cô bĩu cái môi nhỏ nhắn.
“Không phải còn có mấy cái lốp dự bị sao?” Anh vùi đầu vào cổ cô và vuốt ve làn da mịn màng của cô bằng cặn bã râu.
Cô vươn móng vuốt nhỏ ra, đem mái tóc đen nhánh của anh vò đến rối loạn: “Em là người phụ nữ chung thủy từ đầu đến cuối đấy, chết cũng làm quỷ của anh.”
Anh ngẩng đầu lên, trong nháy mắt nhìn chăm chú vào cô, trong đôi mắt băng đen nhánh lóe lên ánh sáng rực rỡ dị thường: “Thật sao?”
“Ừm.” Cô gật đầu một cách trang nghiêm.
Có lẽ tất cả mọi người là như vậy, chỉ cần chờ đợi cho đến khi không còn thời gian nữa, thì mới biết trân trọng.
Đó là những gì anh đã làm lúc đầu.
Điều tương tự cũng xảy ra với chính bản thân ngay lúc này.
Trong nửa tháng qua, cô đã cầu nguyện lên trời mỗi ngày, cầu nguyện rằng anh có thể trở về an toàn.
Chỉ cần anh không có việc gì, cô liền cái gì cũng không so đo, cùng anh an tâm sống qua ngày.
“Xem ra anh là trong họa có phúc.” Anh nở nụ cười, nụ cười nhạt trầm thấp từ trong cổ họng bộc phát ra, tràn ngập từ tính, xen lẫn kinh hỉ.
Mối quan hệ của họ cuối cùng đã thực hiện một bước tiến lớn.
Không lẽ rất nhanh có thể vượt qua Hứa Nhã Thanh và Thời Thạch.
Sau một thời gian dài im lặng, giọng nói của cô một lần nữa vang lên: “Anh đã hứa với em, ba tháng sau đó sẽ cho em một lời giải thích đấy, đừng quên.”
“Yên tâm, chuyện anh đã hứa với em, anh nhất định sẽ không nuốt lời.” Anh long trọng, nghiêm túc nói.
Cô mím môi dưới, như thể cô đã đưa ra một số loại quyết định.
Chỉ cần anh có thể ở trước mặt Thời Thạch thật lòng sám hối, chuyện tai nạn xe hơi, cô liền lật lại.
Sau đó, anh và Lục Sênh Hạ cùng đến biệt thự của Hứa Nhã Thanh, đón Tiểu Quân về nhà.
Vào buổi chiều, Hoa Hiền Phương đi đến công ty.
Ngọc Kỳ đi đến gần: “Tổng giám đốc Hoa, có chuyện này không biết có nên báo cáo cho cô không?”
“Có chuyện gì vậy?” Cô đang duyệt qua email, hững hờ nói.
“Vương Đào đã chết rồi.” Ngọc Kỳ hạ thấp giọng nói của mình.
Cô chấn động