Chương 397: Ai có sữa thì người đấy là mẹ.
Trên đường về cô cứ suy nghĩ lung tung, cảm thấy vô cùng bất an giống như có bóng đen đi theo cứ làm cho cô không có phút nào được yên.
Cô không muốn về nhà, bảo Khải Liên lái xe đi loanh quanh trong thành phố, mãi cho đến lúc trời chạng vạng tối mở về nhà.
“Mẹ.” Túi sữa nhỏ chạy ra đón, hôn lên má cô một cái.
“Bảo bối.” Cô dẫn túi sữa nhỏ vào phòng, nhỏ giọng hỏi: “Dạo này con còn thấy hồn của chú Thời Thạch nữa không?”
“Không có ạ, lâu nay chú quỷ không đến chơi với con nữa.” Túi sữa nhỏ lắc đầu: “Có phải chú đã lên thiên đường rồi không ạ?”
Hoa Hiền Phương thở phào nhẹ nhõm, vuốt ve đầu cậu bé: “Chú lên thiên đường rồi con, bây giờ chú ấy là thiên sứ bên cạnh thượng đế đấy, thế nên chú có rất nhiều việc cần phải làm.”
“Vậy sau này chú có còn tới thăm con nữa không ạ?” Túi sữa nhỏ tròn mắt nhìn, ngây ngô nói.
“Chú sẽ ở trên trời nhìn chúng ta.” Hoa Hiền Phương hôn lên khuôn mặt nhỏ bé xinh xắn của cậu.
Nụ cười xuất hiện trên đôi môi nhỏ nhắn của cậu bé, lộ ra những chiếc răng trắng xinh: “Nhất định chú ấy là ngôi sao sáng vào ban đêm lấp lánh nhìn con.”
Cậu nhóc lon ton chạy đi, có mấy bài cậu chưa ôn xong.
Hoa Hiền Phương ngồi lên ghế salon, lấy điện thoại di động ra, bảo Ngọc Kỳ đi chùa Hoành Pháp mời vị cao tăng làm lễ cúng cho Thời Thạch để siêu độ linh hồn cho anh ấy.
Ngay lúc này Lục Kiến Nghi đi vào nghe thấy lời cô nói, chân mày nhíu lại một chút.
“Sao lại tự nhiên muốn làm lễ cúng?”
Cô quay đầu lại, ẩn ý nhìn anh: “Thời Thạch nói người hãm hại anh ấy vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật lại còn không biết sám hối vì tội ác của mình lại còn không bị quả báo trừng phạt nên anh ấy chết cũng không nhắm mắt, linh hồn cứ quanh quẩn ở dương gian. Vậy nên tôi muốn mời một cao tăng tới làm lễ cúng cho anh ấy, để anh ấy yên tâm buông bỏ oán niệm nơi trần thế rồi đi chuyển kiếp đầu thai.”
Trong giọng nói của cô pha chút oán khí, lạnh tựa gió sương quanh quẩn trong phòng.
Lục Kiến Nghi nhoẻn miệng cười: “Chẳng phải chúng ta đã bàn xong rồi sao, ba tháng nữa anh sẽ bắt người gây họa cho Thời Thạch đến trước mộ anh ta dập đầu tạ tội sao?”
“Đó là anh nói với tôi, nhưng Thời Thạch lại không đồng ý, anh ấy mới là người bị chết oan.” Hoa Hiền Phương gằn từng chữ từng chữ nói ra. Ánh mắt cô nhìn chằm chằm anh giống như quan toàn đang nhìn chừng một tên tội phạm đầy tội ác.
Lục Kiến Nghi đỡ vai cô “Em lại nằm mơ nữa à?”
“Không có.” Cô tránh tay anh ta ra: “Tôi biết chân tướng lại chẳng thể minh oan cho anh ấy, có lẽ anh ấy sẽ thất vọng về tôi rất nhiều, có lẽ anh ấy chẳng bao giờ tới gặp tôi nữa. Anh ấy đi tìm người khác, tìm một người nào đó đủ năng lực báo thù thay anh ấy.”
Trong mắt Lục Kiến Nghi thoáng qua chút lạnh lẽo: “Hoa Hiền Phương, em thật sự tin rằng thế giới này tồn tại ma quỷ à?”
Cô nhún vai một cái: “Sở dĩ người ta không tin có quỷ hồn tôn tại là vì chưa tận mắt nhìn thấy, nhưng chỉ cần gặp phải sự việc thần bí không thể giải thích được thì sẽ tin tưởng, tôi chính là người như vậy.”
Vẻ mặt Lục Kiến Nghi âm trầm ngưng trọng: “Có gì đó kì lạ trong chuyện này, anh sẽ tra rõ.”
Trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của cô dần xuất hiện nụ cười mỉa mai: “Hay là anh để lại sức lực để xử lý khủng hoảng đi. Có người điều tra lại tai nạn xe đó, mặc dù Vương Đào chết không đối chứng nhưng chỉ cần người có ý định muốn đào lại thì vẫn có thể tra được chút dấu vết. Nếu như người ta công bố chuyện này co mọi người, anh muôn qua loa lấy lệ cũng không được đâu.”
Lục Kiến Nghi nheo mắt, có chút gì đó đen tối lộ ra, tỏ vẻ nghiêm nghị khác thường, vô cùng hung ác hỏi: “Ai đang điều tra?”
Đôi môi Hoa Hiền Phương hơi mím, nhắm mắt lại, cô không thể phản bội Tần