Chương 419: Bọn họ cất giấu một bí mật lớn.
Khi Lâm Đại Dao trở lại, gò má còn nhàn nhạt dấu ngón tay màu đỏ.
Lục Sênh Hạ rất tinh mắt, lập tức nhìn thấy: “Chị họ, mặt chị sao vậy?”
“Không có gì, chị bất cẩn bị đụng thôi.” Lâm Đại Dao hời hợt nói.
Hoa Hiền Phương nhìn một cái, rõ ràng chính là dấu ngón tay, tại sao có thể là bị đụng, mới vừa rồi cô ấy vào phòng vệ sinh, bà chủ nhà Tư Mã cũng đ vào.
“Không phải là em bị mẹ kế đánh đấy chứ?”
Lục Sênh Hạ vừa nghe, liền nhảy cẫng lên: “Thật là quá đáng, em đi tìm mợ tính sổ.”
“Không cần.” Lâm Đại Dao nhún vai một cái: “Chị cũng đánh bà ta, chị học qua judo, bà ta căn bản không đánh lại.”
Lục Sênh Hạ giơ ngón tay cái lên: “Chị họ, chị làm tốt lắm, đối đãi người xấu, phải lấy ác trị ác.”
Hoa Hiền Phương kêu người phục vụ cầm tới đá cho cô ấy xoa mặt.
Nếu như cô gái này là dạng lục trà, lúc này nhất định sẽ giả bộ dáng vẻ đáng thương để giành lấy sự đồng tình, để người ta giúp cô ấy hả giận, nhưng Lâm Đại Dao không có, cô ấy là một người thẳng thắn.
Lúc này, Tư Mã Ngọc Như đi đến bên cạnh Hoa Hiền Phương: “Mấy ngày nay, cô và Kiến Nghi không ở đây, Sênh Hạ ngày nào cũng kêu chán.”
“Qua một đoạn thời gian nữa, em bé ra đời, con bé và Trần Quân ngày nào cũng có chuyện để làm.” Hoa Hiền Phương mỉm cười một tiếng.
Lục Sênh Hạ đặt đôi tay bé nhỏ trên bụng cô: “Thật hy vọng cháu gái đáng yêu mau chóng ra đời.”
Tư Mã Ngọc Như hất tay: “Nói càn, nhanh ra đời, há chẳng phải là sinh non?”
“Cũng phải, vậy đợi thêm chút nữa.” Lục Sênh Hạ lè lưỡi.
Hoa Hiền Phương rót cho Tư Mã Ngọc Như ly nước trái cây: “Mẹ nhỏ, con không biết Đại Dao là cháu gái mẹ, sau này con bé kết hôn với Hoa Phi, chúng ta thân càng thêm thân.”
“Muốn thật là như vậy, chính là một chuyện hỉ sự.” Tư Mã Ngọc Như cười híp mắt nói.
Hoa Hiền Phương uống một hớp nước trái cây, dùng giọng ôn hòa nói: “Mẹ nhỏ, con nhớ 4 năm trước, khi mới tới nhà họ Lục, chỉ có mẹ đối với con tốt nhất, ở trong lòng con, sớm coi mẹ giống như mẹ chồng thật rồi. Mẹ cũng đối xử tốt với Kiến Nghi, coi anh ấy như con ruột, anh ấy cũng coi mẹ như mẹ ruột.”
Nàng dừng lại, thay đổi giọng nói: “Nhưng em dâu của mẹ thì khác, coi Đại Dao như cái gai trong mắt, vô cùng ngược đãi.” Nói xong, cô xoay nhẹ mặt của Đại Dao, hướng mặt về phía Tư Mã Ngọc Như: “Mẹ nhìn xem, cháu gái ruột của mẹ đi đánh đến đỏ mặt. Bà ấy ác độc như vậy, phải dạy dỗ thật tốt, sửa lại đức tính, nếu không sẽ gặp báo ứng.”
Trong lòng Lâm Đại Dao có một chút kích động.
Trải nghiệm từ nhỏ đến lớn cho cô ấy biết, người tốt thì ít, người xấu thì nhiều.
Nhưng Hoa Hiền Phương thật sự là một người tốt, rất hiền lành.
Người đối tốt với cô ấy, cô ấy sẽ nhớ. Người bắt nạt cô ấy, cô ấy càng nhớ rõ.
Tư Mã Ngọc Như nghẹn ngào một chút, vết thương của Mã Trúc Mai nghiêm trọng hơn Lục Đại Dao, nhưng Lục Đại Dao không nói gì, bà ta cũng ngại không nói nhiều.
Huống chi, bà ta muốn bên cạnh Lâm Đại Dao, hàn lại mối quan hệ cô cháu.
“Tính cách em dâu mẹ thật sự không tốt, mẹ đã dạy dỗ qua rất nhiều lần, sau này không dám tìm Đại Dao nữa đâu.”
“Con biết mẹ nhỏ là người lý lẽ nhất.” Hoa Hiền Phương toét miệng cười một tiếng, nắm tay Đại Dao: “Sau này ai nếu dám làm khó