Chương 423: Theo đuổi vợ thất bại.
Cô đã nói đến chỗ mềm yếu trong lòng Hứa Nhã Thanh.
Nếu như ban đầu không trở về, cả nhà ba người họ vẫn sống cuộc sống hạnh phúc ở An Kỳ, sao cô có thể bị Lục Kiến Nghi cướp đi?
Chỉ cần cô về bên cạnh anh ta, anh ta lập tức đưa cô cao bay xa chạy, để cho Lục Kiến Nghi cả đời cũng không tìm được cô.
“Được rồi, không nói chuyện không vui nữa, em bây giờ là phụ nữ có thai, phải giữ tâm tình thoải mái, thì mới tốt cho em bé. Gần đây, anh và Tiểu Quân đang chơi một trò chơi rất thú vị, em có muốn chơi không?”
“Trò chơi gì?” Cô tò mò hỏi.
“Mẹ, mẹ nhắm mắt lại, cùng con đến mật thất đi.” Túi sữa nhỏ cười bí hiểm, lông mi đậm chớp chớp, giống như cánh bướm.
“Được rồi.” Cô nhắm hai mắt lại.
Hứa Nhã Thanh ôm cô, cùng nhau vào trò chơi, sau đó đỡ cô ngồi vào trên ghế sô pha.
Túi sữa nhỏ nhảy lên sân khấu: “Mẹ, chúng ta bắt đầu chuẩn bị, mẹ đừng mở mắt, đợi bọn con nói ok mẹ mới được mở ra.”
” Được, mẹ không mở.” Hoa Hiền Phương cười một tiếng, đợi bất ngờ của con trai.
Hứa Nhã Thanh cùng túi sữa nhỏ chuẩn bị đạo cụ, mười phút sau, túi sữa nhỏ nói: “Được rồi, mẹ, mẹ có thể mở mắt.”
Hoa Hiền Phương mở mắt ra, nhìn thấy túi sữa nhỏ mặc áo ảo thuật gia, thì ra cậu bé muốn diễn trò ảo thuật.
Túi sữa nhỏ lấy một món đồ màu đen trong mũ ảo thuật: “Mẹ, xem kỹ nha, trong mũ không có gì.” Cậu bé đem tay nhỏ đưa vào cái mũ, quay về hướng Hoa Hiền Phương chứng minh là không có gì.
Sau đó cậu bé đặt mũ trên mặt trên bàn, chuyển động một vòng, lật lên, lại đem tay nhỏ bé mà bỏ vào, từ bên trong lấy ra một con thỏ trắng.
“Oa, thật là giỏi nha.” Hoa Hiền Phương dùng sức vỗ tay.
Túi sữa nhỏ đưa thỏ con cho Hứa Nhã Thanh, lại đem tay nhỏ bé vào bên trong và lấy ra một cái khăn lụa.
“Mẹ, tặng cho mẹ.” Cậu bé chạy đến trước mặt Hoa Hiền Phương, đem khăn lụa đưa cho cô: “Con biểu diễn tốt không?”
“Thật tốt, Tiểu Quân nhà chúng ta sắp thành ảo thuật gia rồi.” Hoa Hiền Phương vô cùng yêu thương hôn cậu bé..
Cậu bé toét miệng cười, lộ ra một hàm răng trắng tinh: “Là thầy Locke dạy con, con còn nuôi một con thỏ tên nữa đấy.”
Hứa Nhã Thanh đưa thỏ vào trong lồng, vuốt ve đầu của con trai: “Tháng trước, con nói muốn học ảo thuật, anh mời cho con một thầy giáo, con rất thông minh, đã học hết mấy trò ảo thuật.”
Hoa Hiền Phương cười một tiếng: “Khó trách dù đường xa thế nào cũng đòi đến đây, thì ra đang lén học ảo thuật.”
Nhỏ nãi túi giảo hoạt cười một: “Con muốn cho mẹ ngạc nhiên, nên bảo ba nói dối mẹ. Sau này khi mẹ không vui, con diễn ảo thuật cho mẹ có được hay không?”
“Được.” Hoa Hiền Phương đem con trai kéo vào trong ngực.
Mặc dù cậu bé rất nhỏ, nhưng là rất hiểu chuyện, cậu bé chính là món quà thượng đến tặng cho cô.
Hứa Nhã Thanh nở nụ cười quyến rũ: “Anh cũng đi theo học mấy chiêu.”
Anh giơ tay ra, lấy một bông hoa hồng giữa những đầu ngón tay: “Hoa đẹp và mỹ nhân.”
Cô nhận lấy hoa, mỉm cười giống như một giọt nước rơi xuống, dần loang rộng ra.
Con trai lớn sở dĩ lạc quan, vui vẻ, bởi vì cậu có một người bố tốt, làm cho cả nhà hài hòa, cười vui hạnh phúc.
Mà hai đứa bé trong bụng, không có may mắn như vậy, ngay cả lần đầu gặp nhau cũng chạy mất, người đó chỉ mang đến bi ai thất vọng.
…
Lục