Chương 431: Kế hoạch ám sát bằng cách tạo ra tai nạn giao thông .
Hoa Hiền Phương vô cùng ngạc nhiên, phản ứng đầu tiên của cô là liệu Hứa Nhã Thanh có biết gì về chuyện này không.
“Thảo nào cô ta lại tỏ ra ác cảm như vậy mỗi khi nhìn thấy em, tại sao cô ta lại phẫu thuật thẩm mỹ?”
“Khuôn mặt của cô ta bị biến dạng trong vụ tai nạn đó, sau khi thủ lĩnh băng đảng cứu cô ta về đã đổi khuôn mặt mới cho cô ta. Cô ta làm bồ nhí cho tên thủ lĩnh băng đảng đó trong vòng năm năm, cuối cùng xử lý luôn tên thủ lĩnh băng đảng, chiếm hết tất cả sản nghiệp của anh ta.” Lục Kiến Nghi nói.
Hoa Hiền Phương hít sâu một hơi, nói: “Cô ta trở về là muốn nối lại tình cũ với Hứa Nhã Thanh sao?”
Lục Kiến Nghi ôm eo của cô, hai mắt không hề chớp nhìn chằm chằm vào cô: “Có phải em không hy vọng cô ta ở cùng một chỗ với Hứa Nhã Thanh không?”
Hoa Hiền Phương nhún vai, vừa nãy cô còn đang suy đoán xem Hứa Nhã Thanh có biết thân phận thật sự của Mộ Dung Cẩm Lý hay không, nhưng bây giờ cẩn thận nhớ lại những gì Hứa Nhã Thanh đã nói với cô, cô cảm thấy hẳn là Hứa Nhã Thanh đã biết.
“Đương nhiên em không hy vọng bọn họ ở bên nhau, cô ta đã từng trải qua nhiều chuyện khủng khiếp như vậy, bây giờ lại còn vướng vào các băng nhóm ở Tam Giác Vàng, chắc chắn trái tim của cô ta rất âm u. Tiểu Quân ở bên cạnh cô ta dù chỉ thêm một phút một giây, em cũng sẽ lo lắng.”
“Cái này tùy thuộc vào tình cảm của Hứa Nhã Thanh dành cho cô ta còn thừa lại bao nhiêu.” Bên trong đôi mắt đen như đầm lầy sâu thẳm của Lục Kiến Nghi lóe lên một ánh sáng nhạt, trông cực kỳ thâm trầm.
Hoa Hiền Phương cũng không hoàn toàn hiểu rõ ràng về điều này.
Suy cho cùng, Y Nhược cũng là mối tình đầu của Hứa Nhã Thanh, là người phụ nữ mà anh ta đã từng yêu nhất. Sau khi Y Nhược “Qua đời”, anh ta vẫn giữ lời hứa hẹn giữa hai người, giữ bản thân trong sạch vì cô ta. Vì vậy nên trong bốn năm ở nước An Kỳ, anh ta không hề đụng đến cô.
Có lẽ Hứa Nhã Thanh vẫn còn có tình cảm đối với Y Nhược.
“Anh nói xem, nếu như em phá hư cơ hội hòa giải với Hứa Nhã Thanh của cô ta, có phải quá xấu xa không?”
“Em không cần phải lo lắng quá. Với lai lịch hiện giờ của cô ta, muốn gả vào nhà họ Hứa không dễ dàng như vậy đâu.” Lục Kiến Nghi thấp giọng khẽ nói.
Hoa Hiền Phương ôm lấy cánh tay anh, ánh mắt nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh rồi dừng lại ở một góc không rõ phía ngoài: “Nếu như quyền nuôi dưỡng Tiểu Quân hoàn toàn thuộc về em và thằng bé vẫn sinh hoạt cùng một chỗ với em, cho dù Hứa Nhã Thanh cưới dạng phụ nữ như thế nào, em cũng sẽ không quá lo lắng. Thế nhưng nhà họ Hứa sẽ không đồng ý để quyền nuôi dưỡng Tiểu Quân rơi vào tay em, mà em thì lại không có cách nào tranh chấp trước tòa để phân biệt đúng sai với Hứa Nhã Thanh, như vậy quá tàn nhẫn.”
Lục Kiến Nghi ôm lấy vai của cô: “Cô ngốc, đừng quá lo âu. Có anh ở đây, không ai có thể cướp đi Tiểu Quân, cũng sẽ không có người nào tổn thương được đến thằng bé. Nếu như Mộ Dung Cẩm Lý dám động vào Tiểu Quân, cho dù chỉ thiếu một cọng tóc, anh sẽ giết chết cô ta ngay lập tức, ngay cả băng nhóm đứng sau lưng cô ta cũng đừng hòng trốn thoát.”
Hoa Hiền Phương áp đầu lên trên ngực anh: “Ma Vương Tu La, cám ơn anh vì đã đối đãi với Tiểu Quân tốt như vậy.”
“Thằng bé cũng là con của anh mà.” Đôi môi mỏng của Lục Kiến Nghi khẽ cong tạo thành một vòng cung ấm áp, giọng nói của anh giống như một cơn gió nhẹ lướt qua màn đêm, làm cho mặt hồ yên ả trong lòng cô gợn sóng.
Trước kia cô luôn cảm thấy gả cho anh là chuyện khiến cô cực kỳ tuyệt vọng, rất khổ sở, lúc nào cũng bị giày vò. Vì vậy thái độ của cô luôn là phó thác vận mệnh cho trời, vò đã mẻ không sợ vỡ.
Hiện tại cô đột nhiên nhận ra rằng mình may mắn đến cỡ nào, có thể được anh yêu thương và che chở như thế này thật sự rất hạnh phúc.
Thật ra hạnh phúc đối với cô mà nói là một thứ rất đơn giản, chỉ cần một lời nói ngọt ngào và ánh mắt dịu dàng của anh cũng có thể khiến cô cẩm thấy vui vẻ như chìm trong bong bóng hạnh phúc.
Ngày thứ hai, cô đi đến biệt thự của Hứa Nhã Thanh.
Chuyện này phải hỏi rõ ràng mới có thể quyết định bước kế tiếp nên đi như thế nào.
“Nhã Thanh, tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?”
“Vấn đề gì?” Hàng lông mày rậm của Hứa Nhã Thanh khẽ nhướng lên.
“Rốt cuộc Mộ Dung Cẩm Lý là ai?” Cô không hề chớp mắt săm soi biểu cảm của anh ta, ánh mắt thâm trầm sắc bén lại mang theo sức xuyên thấu, dường như