Chương 452: Nhìn cô hạnh phúc, cũng là một kiểu yêu.
Tiểu Quân đi ra ngoài tìm Lục Sênh Hạ chơi, Hoa Hiền Phương đi vào: “Anh, anh thích mạo hiểm như vậy, chạy hết chỗ này đến chỗ khác, bác trai bác gái không lo lắng sao? Anh là con độc đinh của nhà họ Tần đấy.”
Anh ta cười: “Em yên tâm, ông trời không dám thu nhận anh, nếu dám thu nhận anh, vị trí của ông ta sẽ không giữ được mất.”
Hoa Hiền Phương “phụt” cười ra tiếng, nói cũng đúng, Lục Kiến Nghi là ma vương tu la, còn anh ta là hỗn thế ma vương, chỉ có chuyện người khác không nghĩ đến, không có chuyện mà anh ta không dám làm.
“Cho dù nói thế nào, vẫn nên chú ý an toàn, suy cho cùng anh đã từng bị thương một lần, còn mất trí nhớ nữa, cho đến tận bây giờ mới thực sự bình phục.”
Trên mặt của Tần Nhân Thiên hiện qua một tia giận dữ âm trần: “Em có biết vì sao anh lại xảy ra sự cố ngoài ý muốn không?”
Hoa Hiền Phương hơi ngây người, mang theo nghi vấn nói: “Không phải là do dây thừng đột nhiên bị đứt sao? Nhưng may mà anh được một cái cây lớn đỡ lấy, không thì hậu quả thật không dám nghĩ.”
Tần Nhân Thiên đi đến trước quầy rượu, rót một ly rượu vang, lắc vài cái, rượu đỏ ở trong ly như máu tươi vừa chảy ra sau trận chém giết, đỏ tươi nhưng nhức mắt.
“Dây thừng đã bị người ta cắt, cho nên mới bị đứt.” Giọng nói của anh ta giống như một trận gió lạnh thổi qua trước mặt cô, khiến cô kịch liệt chấn động một lát: “Không phải chứ, là ai làm?”
Tần Nhân Thiên nhấp một ngụm rượu, chậm rãi nói ra ba chữ: “Lục Kiều Sam.”
Hoa Hiền Phương kinh ngạc: “Sao lại có thể? Cô ta ngày nào cũng ở trước giường bệnh chăm sóc anh.”
Tần Nhân Thiên cười phì một tiếng: “Cô ta đương nhiên không muốn hại anh, cô ta muốn hại bạn đồng hành nữ giới đi cùng anh. Dây thừng của anh và cô gái đó giống nhau, cho nên đồ ngu đó cắt nhầm rồi, thành ra người bị hại là anh.”
Hoa Hiền Phương hít ngược một hơi, trước đó cô nghe nói, chỉ cần là phụ nữ có một chút quan hệ với Tần Nhân Thiên đều sẽ bị Lục Kiều Sam “dạy dỗ”, không ngờ cô ta sẽ quá trớn như vậy.
“Tại sao anh không nói ra chân tướng?”
Tần Nhân Thiên coi như không có gì nhún vai: “Chẳng sao cả, dù sao anh sớm đã dạy dỗ cô ta rồi.”
Hoa Hiền Phương âm thầm nhìn anh ta một cái, với tính cách của anh ta, nhất định sẽ không bỏ qua cho Lục Kiều Sam, cho dù anh ta dạy dỗ Lục Kiều Sam thế nào, cô cũng sẽ không hỏi nhiều, suy cho cùng Lục Kiều Sam đã bị ngồi tù rồi.
“Lục Kiều Sam trở thành như vậy, cũng xem như là tự mình chuốc lấy, hi vọng cô ta có thể ở trong ngục biết thay đổi bản thân, biết cách làm người.”
“Chỗ đó là nơi chốn tốt nhất cho cô ta.” Tần Nhân Thiên cười mỉa mai, biểu cảm lạnh nhạt mà sắc bén, anh ta không hề có một chút hảo cảm nào đối với Lục Kiều Sam.
Trầm mặc một lúc, Hoa Hiền Phương dò hỏi: “Anh, em có thể hỏi anh một chuyện không?”
“Chuyện gì?” Tần Nhân Thiên nhướng mày.
Cô mím môi, đè thấp giọng: “Có phải trước kia anh từng đi đến Giang Thành?”
Anh ta buông tay ra, ngữ khí không nhanh không chận: “Giang Thành là một nơi tốt, núi sông hữu tình, nhiều con gái đẹp, anh thường xuyên đến.”
Cô uống một ngụm trà, đổi thành giọng tươi cười: “Vậy nếu có một ngày, anh gặp được một người giống anh như đúc ở đấy, có phải sẽ rất bất ngờ không?”
Đồng tử màu nâu trà của Tần Nhân Thiên hơi động đậy: “Em là muốn nói đến Thời Thạch phải không?”
Cô vuốt tóc ở bên tai, cười tươi.
Anh ta hơi nghiêng người, thần sắc đột nhiên trở nên kì quái mà âm u: “Nếu như anh nói thực ra anh là Thời Thạch, không phải là Tần Nhân Thiên, em tin không?”
“Không tin.” Cô không hề do dự lắc đầu: “Anh với Thời Thạch chỉ là trông giống nhau, nhưng tính cách lại không giống nhau chút nào.”
“Ồ?” Ý cười ở khóe miệng của Tần Nhân Thiên càng sâu hơn: “Vậy có lúc nào anh