Chương 486: Tình yêu Marathon.
Hạ Dĩ Nhiên nâng tay lên, xoa xoa đầu của anh ta: “Yên tâm, nhóc con, tôi sẽ có trách với cậu, sau khi đi Nam Cực về sẽ mang đường cho cậu ăn.”
Trước mắt Tần Nhân Thiên có một loạt quạ đen quạc quạc bay qua: “Hạ Dĩ Nhiên, cô đừng quá đáng, tôi sẽ tức giận.”
“Tức giận chứng tỏ cậu ấu trĩ, vẫn quá nhỏ.” Hạ Dĩ Nhiên nhún vai, đi thẳng lên phía trước, như là không có ý định để ý tới anh ta.
Tần Nhân Thiên bực bội, buồn bực, bực bội, nhưng mà sinh ra muộn hơn hai năm, đã bị đóng đinh ở trên giá chữ thập, quá oan rồi, còn oan uổng hơn cả Đậu Nga!
Anh ta bước lên một bước dài, giữ lấy cổ tay của cô ta, đột nhiên kéo lại, muốn kéo cô ta vào trong lòng ngực.
Nhưng cô ta chính là đai đen Judo, không phải người ăn chay, cô ta nhanh chóng đấm một quyền về phía anh ta, đầu anh ta chợt quay đi, hoàn hảo tránh được.
Cô ta thừa cơ nâng một chân lên, đá vào điểm yếu của anh ta. năm ngón tay anh ta xoè ra, chuẩn xác nắm chặt cổ chân cô ta, nhẹ nhàng kéo một chút, cô ta đứng bằng một chân, mất trọng tâm, lảo đảo về phía sau.
Anh ta duỗi cánh tay ra, nhanh như chớp ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô ta, ở giữa không trung đón được cô ta: “Người phụ nữ này, cô muốn đá hỏng tôi, nửa đời sau sẽ thảm.”
Hạ Dĩ Nhiên tức giận trừng anh ta một cái: “Buông ra!”
“Không buông.” Đôi môi mỏng của anh ta nhếch lên một nụ cười tà mun: “So về võ, tôi mãi mãi mạnh hơn cô, cô không đánh lại tôi.”
hàng mi dài của cô ấy chớp chớp, bỗng nhiên lộ ra gương mặt cực kỳ dịu dàng: “Nhân Thiên, ngoan, buông chị ra.”
Một chút cảm xúc gấp gáp từ trên gương mặt Tần Nhân Thiên xẹt qua, anh ta bỗng nhiên cúi đầu, mạnh mẽ hôn lên môi cô ta…
Cách đó không xa, Lục Sênh Hạ nhìn đến trợn mắt há hốc mồm: “Oa, anh Thiên và chị Dĩ Nhiên đánh mạnh mẽ quá.”
“Đánh là thương, mắng là yêu.” Hoa Hiền Phương che miệng lén lút cười, vươn tay ra che kín hai mắt con trai: “Cảnh tượng này trẻ em không nên xem.”
Túi sữa nhỏ chép chép miệng: “Cậu cả và mợ dữ dội hơn mẹ và bố Ma Vương một chút, mợ duỗi tay ra là có thể chống cự mấy chiêu, còn mẹ thì ngay cả một chiêu cũng không được, đã bị bố Ma Vương bắt đi.”
Lục Sênh Hạ cười hì hì: “Chị dâu là lấy mềm thắng cứng, nếu không sao có thuần phục được vua sư tử dễ dàng chứ.”
Trước mắt Hoa Hiền Phương là một loại tiếng ngựa hí: “Hai nhóc con, nói bậy bạ gì đó, tập luyện đi.”
Lục Kiến Nghi giả vờ không nghe thấy, trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ, không biết kiêng kỵ!
Hai đứa nhỏ đi luyện tập.
Hoa Hiền Phương kéo Lục Kiến Nghi ngồi xuống ghế: “Anh giấu thật kỹ, vậy mà em lại hoàn toàn không biết anh ấy có bạn gái.”
Lục Kiến Nghi hơi hơi híp đôi mắt đào hoa lại, ánh mắt sâu thẳm, điều anh chú ý cũng không phải chuyện này.
“Một Tần Nhân Thiên khác cũng thích Hạ Dĩ Nhiên sao?”
Hoa Hiền Phương đỡ trán, cô lại quên mất chuyện này.
“Nếu nhân cách chính và nhân cách thứ hai là độc lập, giống như hai anh em không thể gặp mặt nhau, rèn luyện cùng một chỗ, ở chung. Người nhân cách chính thích, có lẽ nhân cách thứ hai sẽ không thích. Dù sao cũng là tính cách của hai người, trình độ thưởng thức và phẩm vị đều không giống nhau.”
Lục Kiến Nghi quấy cà phê trong ly, như có suy nghĩ: “Em nói Hạ Dĩ Nhiên có biết Tần Nhân Thiên có hai nhân cách hay không?”
Khóe miệng cô nhếch lên một nụ cười giảo hoạt: “Tìm cơ hội thử một chút.” Cô rất cảm thấy có hứng thú với Hạ Dĩ Nhiên, muốn tìm hiểu cô ta một chút, không chỉ là muốn thông qua cô ta để khai quật bí mật của Tần Nhân Thiên, còn là muốn tìm hiểu con người cô ta.
Lục Kiến Nghi đứng lên, xoa xoa đầu cô: “Anh tới chơi bóng với Tần Nhân Thiên.” Đây là cho cô cơ hội ở riêng với Hạ Dĩ Nhiên.
Sau khi anh đi,