Chương 492: Băm thành mảnh nhỏ vứt cho chó ăn.
“Kỳ lạ chỗ nào?” Hoa Hiền Phương hơi giật mình.
Bà Lục hạ giọng: “Tư Mã Ngọc Thanh bị bắt cóc, mỗi ngày cô ta không ăn không uống, lo lắng đến nỗi trong lòng nóng như kiến bò, còn động tí là khóc. Tư Mã Ngọc Thanh chẳng qua chỉ là cháu của cô ta mà thôi, lại không phải con trai ruột của cô ta, coi như là lo lắng, cũng không khoa trương như vậy đi?”
“Có thể bởi vì Ngọc Thanh là cháu trai duy nhất của Tư Mã Ngọc Như, mẹ nhỏ lo nhà họ Tư Mã sẽ tuyệt hậu, nên mới như vậy?” Hoa Hiền Phương thờ ơ nói.
Bà Lục bĩu môi: “Tôi thấy hôm qua lúc Tư Mã Minh Thịnh đến, rất bình tĩnh, cầm cái tai con trai, một chút lo lắng cũng không có, mặt không đổi sắc. Ngược lại là cô ta, đều dọa đến ngất đi luôn. Nếu người ngoài nhìn thấy, còn tưởng rằng cô ta chính là mẹ và Tư Mã Minh Thịnh là cậu nữa là.”
Hoa Hiền Phương mím môi, thực ra cô cũng cảm thấy mẹ nhỏ đối với Ngọc Thanh quan tâm quá mức người cô đối với người cháu rồi, ngược lại giống như mẹ với con trai hơn.
Đến Lục Sênh Hạ cũng cảm thấy cô ta đối với Ngọc Thanh còn tốt hơn đối với chính cô bé nữa.
“Hiện tại điều quan trọng nhất là cứu Ngọc Thanh về đây, hi vọng cậu ta không sao.”
Bà Lục gật đầu: “Mặc dù tôi không thích Tư Mã Minh Thịnh, nhưng đứa trẻ đó cũng rất đơn thuần, hi vọng cậu ta có thể bình an trở về.”
Hoa Hiền Phương trêu chọc đứa nhỏ trong nôi: “Con nghĩ nếu Ngọc Thanh xảy ra chuyện, ít nhiều gì cũng ảnh hưởng đến nhà họ Lục, một trăm ngày của đứa nhỏ có phải hay không không cần làm nữa?”
Bà Lục trên mặt xuất hiện ba vạch đen: “Như vậy sao được, nhà họ Tư Mã là nhà họ Tư Mã, nhà họ Lục là nhà họ Lục, cô phải phân biệt rõ ràng. Mặc dù Tư Mã Ngọc Như là mẹ nhỏ của hai người, nhưng hai người không có quan hệ gì với Tư Mã Ngọc Như, cậu ruột của cô và Kiến Nghi mang họ Y, cô phải nhớ kỹ điều đó!”
“Con biết rồi, mẹ.” Hoa Hiền Phương khẽ gật đầu.
Người nhà họ Lục từ trên xuống dưới đều đang chuẩn bị cho đại tiệc một trăm ngày của đứa nhỏ, không ai để ý đến Tư Mã Ngọc Như đang sốt ruột và lo lắng, cô ta sắp điên rồi.
Nghe nói Lục Vinh Hàn muốn ra nước ngoài, Tư Mã Ngọc như cũng không bình tĩnh nữa.
Đây là xác định mặc kệ rồi.
Cậu ta đã đánh giá cao chị gái mình rồi, còn tưởng rằng cô ta có thể thuyết phục được Lục Vinh Hàn, không ngờ đến Lục Vinh Hàn lại hoàn toàn tránh mặt, để cô ta cơ hội khóc lóc cũng không có.
“Chị hiền quá rồi, nên ép chết anh rể, khiến anh rể không có đường thoát.” Cậu ta oán giận qua điện thoại.
“Ông ấy hiện tại người không ở đây rồi, tôi làm sao ép đây? Hơn nữa, anh rể của cậu ghét nhất là người phụ nữ vô cớ làm loạn, tôi không thể đụng đến giới hạn của ông ấy.” Tư Mã Ngọc Như nức nở.
“Đây là chuyện liên quan đến tính mạng của Ngọc Thanh, sao có thể là vô cớ gây sự chứ? Đã qua hai ngày rồi, nếu còn không lấy được tiền chuộc, đối phương sẽ giết con tin đó.” Tư Mã Minh Thịnh nói.
“Tôi đã nghĩ qua rồi, Mã Ngọc Linh bắt cóc Ngọc Thanh, chúng ta sẽ bắt con trai của cô ta, để cô ta đem người đến đổi.” Tư Mã Ngọc Như nghiến răng nói.
“Cô ta sớm đã đem con trai ra nước ngoài rồi, hiện tại cách gì cũng vô dụng, chỉ có thể lấy tiền đi đổi người thôi.” Tư Mã Minh Thịnh nói.
“Tiền, tiền, tiền! Tôi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy đây, cậu không lấy cổ phần ra thế chấp, anh rể cậu một đồng cũng không đưa cho, tôi không trông mong vào ông ấy nữa. Ngày mai tôi dẫn theo Trúc Mai đến chỗ ông Mã mượn tiền.” Tư Mã Ngọc Như gần như rống lên, cô ta sắp phát điên rồi, trong tay của cô ta chỉ có duy nhất một tỷ đồng cộng với một tỷ USD của Hoa Hiền Phương.
Đầu dây bên kia, Tư Mã Minh Thịnh cũng rất tức giận, ông Mã cùng Lục Vinh Hàn đều giống nhau, muốn cậu ta lấy cổ phần ra thế chấp, một chút tình thân ông cháu cũng không nể mặt. ông ta là thấy Mã Ngọc Linh đổi họ cho