Chương 511: Lòng tốt bị cho là lòng lang dạ thú.
“Cô ấy không tranh giành, không cướp giật cũng không đấu đá mà lại có thể giữ chặt người đàn ông kia ở trong lòng bàn tay.” Finn nói ra từng câu chữ một cách rõ ràng và mạnh mẽ.
Gương mặt của Kiều An nhăn nhó thành một vẻ mặt xấu xí, điều mà cô ta cảm thấy căm hận và ghen tị về Hoa Hiền Phương nhất chính là điều này. Cô tỏ vẻ không hề quan tâm thế nhưng Lục Kiến Nghi vẫn luôn một lòng một dạ với cô còn cưng chiều cô đến tận trời.
Còn cô ta lại yêu Lục Kiến Nghi bằng cách có thể bỏ ra tất cả mọi thứ vì anh ngay cả tính mạng của chính mình, thế nhưng anh lại không hề quan tâm một chút nào.
Cô ta không cam lòng, dù cho cô ta có chết đi cũng cảm thấy không cam lòng.
Cô ta phải liều mạng một phen và lấy cả tính mạng của chính mình và hai đứa con để liều.
Lục Kiến Nghi sẽ không bỏ rơi cô ta mà không quan tâm được đâu, anh vẫn cần đến cô ta.
Bây giờ anh chỉ đang tức giận mà thôi, lại cộng thêm việc gây xích mích với Hoa Hiền Phương nên anh mới trở nên lạnh nhạt với cô ta.
Đợi qua một khoảng thời gian để anh hết giận thì ổn rồi.
“Tâm trạng của tôi hơi suy sụp nhưng mà tôi đã bình tĩnh trở lại rồi, anh không cần phải lo lắng, tôi sẽ làm theo cuộc thỏa thuận. Anh đã cướp lấy một đứa con của tôi rồi thì không thể lấy mất một đứa còn lại nữa, nếu không thì tôi sẽ cắt cổ tay tự tử đấy. Tôi tin rằng chắc chắn Lục Kiến Nghi sẽ không muốn nhìn thấy tôi chết đi đâu, tôi sẽ mãi mãi là một sự tồn tại đáng giá đối với anh ấy.”
Finn nở ra một nụ cười âm u và lạnh lẽo mà nói: “Điều đó thì đúng với ông chủ nhưng không đúng đối với tôi, nếu như cô khiến cho tôi phải khó xử ở trước mặt boss thì tôi sẽ khiến cho cô trả một cái giá rất đắt đấy.”
Kiều An rùng mình một cái.
Cô ta sợ Finn bởi vì cô vẫn còn một đứa con trai đang làm con tin ở trong tay anh ta.
Cô ta không dám hành động thiếu suy nghĩ mà thách thức giới hạn của anh ta.
“Vậy thì chúng ta hãy tự mình im lặng và trở nên yên ổn đi.”
Cô ta phải cố hết sức mà làm cho Finn cảm thấy yên lòng và khiến cho anh ta rời khỏi thành phố Long Minh nhanh một chút.
“Tốt nhất là như vậy, cô đừng nên thách thức sự nhẫn nại của tôi nữa đấy.” Finn hầm hừ nói một câu và rời đi.
Ở đầu bên kia của thành phố Long Minh, Hoa Hiền Phương đang ngồi ở trên sân thượng và uống cà phê một cách nhàn nhã.
Cô cũng biết được ít nhiều về vụ việc của bữa tiệc.
Finn không phải là một người liều lĩnh, nếu không thì anh ta cũng sẽ không xếp thứ sáu ở trong đội quân tinh nhuệ và ở bên cạnh Lục Kiến Nghi nhiều năm như vậy.
Chắc chắn anh ta làm như vậy là có nguyên nhân nào đó.
Thế nhưng cô đã không còn giống như lúc trước mà vội vàng đi tìm hiểu về bí mật của Lục Kiến Nghi và Kiều An nữa.
Lục Kiến Nghi đã từng cho cô xem một bản thỏa thuận giữ bí mật của anh và Kiều An, tuy rằng ở trên bản thỏa thuận ấy không hề viết rõ muốn Kiều An phải làm những gì nhưng mà cô biết rằng chắc chắn Lục Kiến Nghi có lý do của riêng mình, hơn nữa ở trên bản thỏa thuận cũng đã viết rằng hai bên đều bắt buộc phải giữ kín bí mật kia.
Cô không mong rằng Lục Kiến Nghi là một người hay nuốt lời, điều này sẽ làm giảm bớt danh tiếng cậu chủ số một của anh ở thành phố Long Minh.
Cuộc sống hiện tại của cô rất nhàn hạ và rất yên bình, cô không muốn có thêm sóng to gió lớn phá hoại sự êm dịu này nữa.
Hai ngày nay, Lục Kiến Nghi hơi kỳ lạ và cảm thấy vô cùng có hứng thú đối với hình xăm dán của cô, anh còn tự tay dán một hình xăm vào bả vai trái của cô.
Điều đáng sợ nhất chính là anh luôn nhìn chằm chằm vào lưng của cô đến nửa đêm cũng không hề ngủ.
Giống như có thứ gì đó rất kỳ lạ mọc ở trên lưng cô cần phải nghiên cứu một cách kỹ càng và tỉ mỉ vậy.
Thật sự không biết tên này đang nghĩ đến điều gì.
Lúc này Lục Kiến Nghi đi vào và ngồi ở bên cạnh cô, sau đó anh tiện tay cầm lấy ly của cô mà uống một ngụm cà phê.
Vốn dĩ tên này là người mắc phải bệnh sạch sẽ vô cùng nặng và thậm chí còn không cho người khác chạm vào ly của mình đấy.
Bây giờ cô không biết cô đã hoàn toàn chữa khỏi bệnh cho anh rồi hay là hệ thống miễn dịch của anh đã lọc bỏ cô rồi, anh không chỉ uống cà phê mà cô đã uống qua mà còn ăn bánh mì cô đã cắn qua.
“Ma Vương Tu La này, em đã