Chương 599: Một là chính thống, một là con riêng.
Kiều An từ trong phòng bế đứa bé ra.
Cô ta đã tự đặt tên cho đứa bé, một đứa tên là Lục Mỹ An, một đứa tên là Lục Lân An.
“Cục cưng ngoan lắm, biết mẹ chăm sóc nó rất vất vả nên rất ít khóc nháo.”
Hoa Hiền Phương cười nhạt: “Sau này có Finn bên cạnh, cô sẽ không vất vả nữa.”
Kiều An hít sâu hai cái, dốc sức che chắn thính giác làm bộ không nghe được lời của cô: “Kiến Nghi, anh có muốn ôm đứa bé một chút không? Anh vẫn chưa từng ôm con đó.”
Lục Kiến Nghi nhún vai: “Tôi không thích con trai, chỉ thích con gái.”
Hoa Hiền Phương đưa tay đặt lên đầu vai anh rồi ha ha cười: “Anh ấy trọng nữ khinh nam, hơn nữa còn rất nghiêm trọng, mỗi ngày ở nhà ôm chị gái yêu thích không buông tay, còn em trai chỉ có thể tha thiết chờ mong ngồi trong nôi nhìn.”
Kiều An mém tí thì ngất, sớm biết thế thì đã tạo một đôi thai long phượng rồi.
Vật quý nhờ hiếm có, con trai nhiều như thế, chỉ có một đứa con gái thì đương nhiên con gái là nhất.
“Con gái có tốt thì cũng phải gả ra ngoài, chỉ có con trai mới có thể kế thừa gia nghiệp.”
Hoa Hiền Phương mỉm cười, đâu đâu cũng là châm chọc.
Cô nhìn ra rồi, cô ta vẫn nghĩ rằng con trai về sau sẽ có cơ hội kế thừa gia nghiệp.
Quả nhiên nếu phụ nữ có con trai lây dính huyết thống nhà giàu có thì bắt đầu si tâm vọng tưởng, mơ mộng hão huyền.
“Nhà họ Lục chỉ có con trai trưởng mới có thể kế thừa gia nghiệp, những mớ hỗn độn bên ngoài này đều không đáng cân nhắc, ngay cả gia phả còn không vào được thì sống hay chết cũng chẳng có người quan tâm.”
Cô nói xong lại thay thay đổi giọng điệu: “Kiến Nghi vì đứa con gái bảo bối của anh ấy mà đã ra một quyết định, phải sửa đổi gia quy để con gái cũng có thể có quyền kế thừa.”
Khóe miệng Kiều An giống như bị ong vò vẽ tàn độc chích, cơ hồ kéo dài tới mang tai.
Nếu nói như vậy thì cơ hội của con trai của cô ta sẽ càng nhỏ.
Nếu Hoa Hiền Phương không có con thì tốt rồi, như thế thì con của cô ta có thể trở thành đầu quả tim của Lục Kiến Nghi, được anh nâng trong lòng bàn tay.
Cô ta phải nguyền rủa con của Hoa Hiền Phương mỗi ngày, sống không quá nửa tuổi liền chết non.
Còn phải nguyền rủa cô không sinh được con nữa.
Có như vậy thì đôi song sinh của cô ta sẽ thành con trai duy nhất của Lục Kiến Nghi rồi, về sau nhà họ Lục hết thảy đều là của bọn họ.
“Con trai hay con gái, con trai trưởng hay con vợ kế thì đều chảy dòng máu giống nhau, có gì khác nhau đâu? Mấu chốt là xem ai xuất sắc hơn thôi.”
Hoa Hiền Phương cười nhạo một tiếng: “Con trai trưởng với con trai riêng tất nhiên là có khác nhau, một là chính thống, một là đứa con riêng. Từ xưa đến nay, con trai riêng luôn phải kém một bậc.”
Gân xanh trên trán Kiều An giần giật, cảm giác như có một cái tát vô hình vỗ từ mặt cô ta đến con trai của cô ta.
Con trai của anh vẫn không thể nhận tổ quy tông, ngay cả con vợ lẽ cũng không phải.
Đều là do Hoa Hiền Phương đứng ở giữa gây khó dễ, làm hại cô ta không thể đặt chính danh cho con trai mình.
Trong mắt người ngoài, thân thể của con trai cô ta là câu đố, khó bề phân biệt.
Cô ta đến nhà họ Lục náo loạn một hồi, khó khăn lắm mới khiến cho tất cả mọi người tin tưởng đứa bé là của Lục Kiến Nghi.
Nhưng Lục Kiến Nghi lại để Finn dọn đến ở bên cạnh cô ta, lại làm cho dư luận đảo chiều.
Nhà họ Lục đã có con trai trưởng, cũng không đặt đứa con của cô ta vào trong lòng. Chỉ khi đứa con trai trưởng này chết thì con trai của cô ta mới có một ngày nổi bật.
Cô ta tin rằng cô ta không phải là người duy nhất có loại suy nghĩ này, phải lợi dụng đồng minh của mình thật tốt mới được.
Hoa Hiền Phương không định nán lại ở đây nữa, nhanh chóng rời khỏi cùng Lục Kiến Nghi.
Kiều An vội vàng liên hệ với người của Tư Mã Ngọc Như.
Tư Mã Ngọc Như đương