Chương 621: Chui vào bẫy.
“Con cảm thấy chuyện này có thể có cách xử lý khác.” Giọng nói trầm thấp của cô bé truyền tới, phá vỡ sự im lặng trong phòng khách.
Hoa Hiền Phương hơi ngẩn ra, quay đầu nhìn cô bé: “Sênh Hạ, em muốn nói gì? ”
Lục Sênh Hạ đi tới trước mặt Lục Vinh Hàn, đem giấy tờ nhận con thừa tự trong tay đặt lên bàn trà.
“Bố, mẹ nhỏ đã không thích hợp làm mẹ con nữa, nếu bố có thể ký phần giấy tờ nhận con thừa tự này, để con làm con thừa tự của mẹ cả, con sẽ xin chị dâu nhân nhượng, không tiếp tục truy cứu nữa.”
Tư Mã Ngọc Như nghe được lời này, khiếp sợ không thôi, thiếu chút nữa nhảy dựng lên từ trên sô pha: “Lục Sênh Hạ, con cút lên lầu cho mẹ, đừng có ở đây gây rối.”
Lục Sênh Hạ trầm tĩnh nhìn cô ta: “Mẹ, tôi rất hiểu mẹ, còn hiểu rõ mẹ hơn bố, mẹ tuyệt đối không thể qua được hỏa nhãn kim tinh của cô, chứ đừng nói đến máy phát hiện nói dối của nhà họ Lục. Chẳng lẽ mẹ thật sự muốn đi Tĩnh An Tuyển, ăn chay niệm Phật nốt nửa đời sau sao? ”
Tư Mã Ngọc Như cố ý nâng cổ lên cao, che giấu sự chột dạ của mình: “Mẹ căn bản cũng không lo lắng, mẹ không làm sai bất cứ chuyện gì, mẹ mới chính là nạn nhân.”
Lục Sênh Hạ cười nhạo một tiếng: “Vậy vì sao vừa rồi mẹ sợ lên máy phát hiện nói dối, cho dù nhà họ Lục có gia quy, có thể không dùng máy phát hiện nói dối cho thành viên trong dòng họ, mẹ cũng nên vì tự chứng minh sự trong sạch của bản thân mà chủ động đi kiểm tra nói dối mới phải.”
Tư Mã Ngọc Như sắc mặt lúc trắng lúc xanh, vỗ bàn một cái: “ Đồ vong ơn bội nghĩa này, mẹ mới là mẹ ruột của con, mẹ mang thai 10 tháng, ngậm đắng nuốt cay mới nuôi con lớn như vậy, con lại đối với mẹ như thế, cũng không sợ bị thiên lôi đánh sao? ”
Lục Sênh Hạ hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt châm chọc.
“Mẹ mới là người không muốn sinh tôi ra, mẹ trong đầu chỉ muốn sinh con trai. Con trai là cuộc sống của mẹ, là tất cả của bạn, con gái là thứ đồ tốn tiền, là quân cờ để lợi dụng, bất cứ lúc nào có thể là vật hy sinh.”
Mỗi chữ của cô bé đều chọc vào đáy lòng Tư Mã Ngọc Như, xem nó giống như một củ hành tây, từng mảnh từng mảnh bị bóc ra.
Cô ta khóc lên một tiếng “ôi”: “Rốt cuộc là ai nham hiểm xảo quyệt như vậy, không ngừng ở giữa khiêu khích quan hệ mẹ con chúng ta, hại con không nhận người mẹ đẻ này, muốn đoạn tuyệt với mẹ. Cô ta thật là ngoan độc, biết con là tính mạng của mẹ, đặc biệt xuống tay với con, muốn đưa mẹ vào chỗ chết.”
“Cô không cần ném đá giấu tay ở đây, trong ngôi nhà này, Sênh Hạ tỉnh táo hơn rất nhiều người, không ai có thể ảnh hưởng đến nó, thao túng nó, cô cũng vậy.”
Bà Lục từ cửa đi vào, vừa rồi bà vẫn trốn ở bên ngoài nghe lén.
Tư Mã Ngọc Như giống như bị tát mạnh một cái tát, khóe miệng như bị lệch tới tận mang tai
“Sênh Hạ là con gái của tôi, bà đừng mong đoạt mất.”
Bà Lục nhún nhún vai: “Tôi chẳng qua chỉ là thuận theo ý muốn con bé mà thôi.”
Hoa Hiền Phương và Lục Kiến Nghi nhìn nhau một cái.
Hôm nay vở kịch này, cô coi như đã hiểu rõ.
“So với cái được mất của cá nhân tôi hạnh phúc của Sênh Hạ càng quan trọng hơn, nếu Sênh Hạ đã nói như vậy, con và Kiến Nghi cũng đồng ý, chỉ cần bố ký phần văn kiện nhận con thừa tự này, chuyện này chúng con sẽ bỏ qua, không tiếp tục truy cứu nữa.”
Lục Vinh Hàn đột nhiên có một loại cảm giác bị bức cung, mà người bức ông không phải là ai khác, chính là đứa con gái nhỏ mà ông yêu thương nhất.
“Sênh Hạ, bố không biết tại sao con lại có thành kiến lớn như vậy với mẹ con, nhưng bà ấy thật sự yêu con, thương con, con là con gái ruột của bà ấy, sao bà ấy có thể hại con chứ?”
“Bố, bố đừng khuyên con nữa, con đã quyết định rồi, nếu bố không muốn bà ấy vào Tĩnh An Tuyển, thì kí vào giấy tờ đi. Sau này con muốn ở với ai, con muốn gả cho ai, đều không liên quan gì đến bà ấy, bà ấy không còn quyền can thiệp vào chuyện của con nữa.” vẻ mặt của Lục Sênh Hạ vô cùng kiên định, giống như tảng đá, không có bất kỳ ai có thể làm cho cô bé dao động.
Lục Vinh Hàn thực sự không biết phải làm thế nào nữa: “Sênh Hạ, chuyện Đỗ Chấn Diệp lần trước, là lỗi của mẹ con, bố bảo bà ấy xin lỗi con, con tha thứ cho bà ấy đi.”
Lục Sênh Hạ biểu cảm lạnh lùng, nhàn nhạt: “Bố,