Chương 626: Em ở thiên đường đợi anh.
Tư Mã Ngọc Như tựa như bị một cái bạt tai tát thẳng ngay mặt, sắc đỏ kéo dài tới tận mang tai.
Bằng cấp cô ta không cao, không học hành quá nhiều, những lời này của bà cụ rõ ràng là đang châm chọc, xem thường cô ta.
“Thằng bé đột nhiên ngã xuống, toàn thân co giật mà không phải dị thường sao?”
“Con ngừng ép thằng bé học hành thử xem thằng bé có bệnh nữa không?” Bà cụ Lục trầm giọng nói.
Tư Mã Ngọc Như nghe được ý tứ của bà cụ chính là nghi ngờ Tư Mã Ngọc Thanh giả vờ bệnh: “Y học bây giờ dù rất phát triển nhưng cũng có những loại độc không tra ra được, con biết mẹ một mực bênh vực Hoa Hiền Phương nhưng đây là chuyện tính mạng con người, là chuyện lớn đó, nếu Ngọc Thanh có chuyện gì không may thì con biết ăn nói làm sao với Minh Thịnh?”
Đáy mắt bà cụ lóe lên một tia sắc bén: “Con luôn miệng nói Hoa Hiền Phương hạ độc, con có chứng cứ không?”
Tư Mã Ngọc Như bĩu môi một cái: “Con có lý do để nghi ngờ cô ta, mấy ngày trước vì chuyện tinh dầu tử thảo mà cô ta ghi hận trong lòng, nên mới ra tay với Ngọc Thanh.”
“Người đứng đầu nhà họ Lục ta đây không cho phép những hoài nghi vô cớ như vậy.” Bà cụ quát một tiếng: “Chuyện kia mẹ còn chưa tính toán với con mà con đã muốn gây chuyện tiếp? Hình như con đã quên mất thân phận của mình rồi, chỉ là vợ lẽ mà dám nghi ngờ bà chủ của nhà họ Lục, con cũng to gan quá rồi!”
Từng chữ từng câu bà nói ra đều tựa như một con dao rạch lên người Tư Mã Ngọc Như, khiến những đê hèn trong linh hồn mà cô ta muốn giấu giếm không ngừng bị phơi bày.
Cô ta muốn gào lên, muốn nổi điên nhưng lại không dám, cô ta hiểu rõ bà cụ Lục đã nổi giận rồi, nếu bản thân còn tiếp tục đối đầu với bà chắc chắn sẽ bị đuổi ra khỏi cửa.
Cô ta phải nhẫn nhịn, dù cực khổ nhưng nhất định phải nhẫn nhịn.
“Mẹ nói đúng, con là vợ lẽ, con không nên hoài nghi cô ta, là con hồ đồ. Ngọc Thanh dù là cháu con nhưng nó cũng là cháu đích tôn của nhà Tư Mã, mọi người còn đang chờ nó nối dõi tông đường, so với con thằng bé còn quan trọng gấp mấy lần. Nếu thằng bé xảy ra chuyện gì thì con biết lấy mặt mũi nào đi gặp cha mẹ đã mất!” Cô ta nói xong liền gào lên khóc lớn.
Bà cụ lặng thinh nhìn cô ta, bà không phải Lục Vinh Hàn, cô ta vừa khóc vừa kể khổ cũng không có mấy tác dụng.
“Bắt đầu từ hôm nay, con chuyển đến biệt viện phụ cận ở đi, không có sự chấp thuận của mẹ thì không được về nhà chính. Còn Ngọc Thanh thì đưa nó trở về nhà Tư Mã đi.”
Cả người Tư Mã Ngọc Như run rẩy không thôi: “Mẹ, em trai con chưa về, trong nhà không ai có thể chăm sóc tốt cho Ngọc Thanh hết, vấn đề của thằng bé cũng chưa tra được rõ ràng, lỡ lại phát bệnh thì ai lo cho nó!”
“Không phải con lo có người đầu độc nó sao? Về rồi thì không cần lo lắng nữa.” Bà cụ lạnh lùng nói ra những lời này rồi đứng dậy.
Hoa Hiền Phương đỡ bà cùng đi lên lầu.
Tư Mã Ngọc Như vô cùng hoảng sợ, vội vàng gọi điện cầu cứu Lục Vinh Hàn.
Tư Mã Ngọc Thanh là con trai nhà họ Lục, vì cớ gì mà phải rời đi, người đi phải là Hoa Hiền Phương độc ác kia mới đúng.
Lục Vinh Hàn tới chỗ bà cụ cầu xin: “Lần này đúng là Ngọc Như sai rồi, nhưng cô ấy chỉ là quá lo cho thằng bé nên mới suy nghĩ lung tung, mẹ tha thứ cho cô ấy một lần đi.”
Bà cụ hừ nhẹ một tiếng: “Con nuông chiều cô ta không có nghĩa ai trong cái nhà này cũng phải nuông chiều cô ta, mẹ không bắt cô ta cút khỏi nhà họ Lục đã là nể tình lắm rồi, làm người phải biết giới hạn biết thân phận của mình.”
“Còn không phải sao, người nhà Tư Mã so ra còn tôn quý gấp mấy lần người nhà họ Lục chúng ta, ăn cơm mà còn phải có người thử độc trước, làm như hoàng đế vậy, chúng ta phục vụ nổi sao.” Bà Lục tiếp lời.
Lục Vinh Hàn trợn mắt