Chương 657: Đi cùng với chúng tôi.
“Nếu cô không nói ra, Tư Mã Ngọc Như sẽ tiếp tục lén lút làm điều ác. Cô và Kiến Nghi cũng như lũ trẻ sẽ gặp nguy hiểm. Giữa tôi và Lục Vinh Hàn sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày như vậy, kết thúc sớm cũng là chuyện tốt. Một người đàn ông vô bổ như thế, rất vô vị, tặng cho người ta thì uổng công vô ích, lại cảm thấy không cam lòng.” Trên mặt bà Lục hiện ra một nụ cười thê lương.
Hoa Hiền Phương mím môi, cúi đầu hỏi: “Mẹ hối hận vì đã gả cho bố ư?”
Bà Lục nhún vai: “Con người, một khi đã lựa chọn thì không thể quay đầu lại được. Dù có khó khăn đến đâu, cũng phải ngẩng cao đầu tiến về phía trước.”
Lục Kiến Nghi ôm cô, anh luôn cho rằng cuộc hôn nhân của mẹ anh là sai lầm, nhưng bây giờ có vẻ như chính mẹ anh đã cứu nhà họ Lục.
Nếu không có bà ta, thủ đoạn của Tư Mã Ngọc Như đã thành công, sự ngu ngốc của bố anh cuối cùng sẽ khiến toàn bộ tài sản của nhà họ Lục rơi vào túi cô ta.
“Mẹ vẫn xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ có nhiều người theo đuổi. Nếu chú Henry biết tin mẹ ly hôn, chắc chắn chú ấy sẽ mừng rỡ như điên, chạy từ nước Mỹ đến ngay lập tức.”
Bà Lục hờn dỗi lườm anh một cái: “Con học được cái thói ba hoa này từ khi nào vậy? Mẹ không muốn tái hôn, chỉ cần có các con là đủ rồi.”
Hoa Hiền Phương cười nhẹ: “Mẹ, thật ra đàn ông đều có một khuyết điểm chết người, gọi là nhận thức muộn màng. Khi mẹ ở bên cạnh họ, họ sẽ bỏ qua không quan tâm đến mẹ. Một khi mẹ rời đi, có người khác, họ sẽ phát hiện ra điểm quý giá của mẹ. Con cảm thấy mẹ có thể chọc tức bố mạnh mẽ một chút, coi như là trút giận cho chính mình cũng được.”
Khi cô nói chuyện, Lục Kiến Nghi nghẹn ngào, cảm thấy mình nằm không cũng trúng đạn.
Anh đúng là kiểu nhận thức muộn màng, quỷ tha ma bắt, chẳng lẽ anh thực sự đã thừa hưởng cái gen khủng khiếp đó của bố mình?
Đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của bà Lục từ từ mím lại, lồng ngực chứa đựng nỗi oan ức đã kìm nén suốt ba mươi năm, nếu trút được nó thì bà ta chết cũng nhắm mắt.
Sau khi ngồi với bà Lục chốc lát, hai vợ chồng quay trở lại phòng.
Hoa Hiền Phương rót hai ly cocktail không độ, đưa một ly cho Lục Kiến Nghi.
“Em thực sự nghi ngờ bố là chuyển thế của Ngô Tam Quế đấy, nổi cơn tam bành vì người đẹp. Chỉ một người phụ nữ không có vẻ đẹp ngoại hình, cũng không có vẻ đẹp tâm hồn như mẹ nhỏ thì không tính là người đẹp được. Em thực sự không biết rốt cuộc bố coi trọng cô ta ở điểm nào nữa.”
“Tình trạng của ông ta là một loại rối loạn chức năng cảm giác, không thể phân biệt giữa đẹp và xấu. Nhưng em cứ yên tâm, anh chắc chắn không có di truyền điểm này.”
Hoa Hiền Phương bị sặc: “Cùng lắm thì ông ấy cũng là bố của anh, nói như vậy không tốt lắm đâu nhỉ?”
“Bây giờ đã không phải.” Giọng điệu của Lục Kiến Nghi đột nhiên trở nên lạnh lùng, như thể bị luồng khí lạnh của Siberia quét qua đóng băng thành bông tuyết.
Hoa Hiền Phương vỗ vỗ vai anh: “Ma Vương, dù sao ông ấy cũng là bố ruột của anh, ông ấy không phải là thánh, nào có thể không phạm sai lầm? Nếu có một ngày ông ấy hối hận, chúng ta vẫn nên chấp nhận ông ấy một lần nữa, hiếu thuận với ông ấy, để ông ấy an hưởng tuổi già.”
Lục Kiến Nghi nhấp một ngụm cocktail.
“Chỉ cần ông ta chọn đưa người phụ nữ đó rời khỏi nhà họ Lục, đời này quan hệ cha con của anh và ông ta sẽ hoàn toàn cắt đứt.” Anh nói không chút do dự, như chém đinh chặt sắt.
Nước đã đông thành đá đến ba thước rồi, thì trời đâu phải chỉ lạnh có một ngày.
Nếu Lục Kiến Nghi thực sự không quan tâm đến cuộc hôn nhân bất bình thường giữa bố mẹ mình, thì việc mắc phải rào cản tâm lý và những căn bệnh tiềm ẩn là điều không thể xảy ra.
Cái bóng này có lẽ đã tồn tại từ khi anh bắt đầu biết nhận thức.
Ngày thường, hai bố con có vẻ hòa thuận, nhưng thực chất bóng đen không