Chương 680: Đưa tận cửa.
Sau khi trở về, Lục Kiến Nghi gọi điện thoại cho Hùng Văn.
“Năm năm trước, chuyện ở khách sạn Hilton, là ai cung cấp manh mối?”
“Đó là người phục vụ trong nhà hàng Mạnh Bành, tên là Lưu Mẫn. Cô ta nói đêm hôm đó vốn dĩ là cô ta đi giao đồ ăn đến khách sạn Hilton, nhưng nhận được điện thoại của gia đình, nói ông cô ta bị bệnh, yêu cầu cô ta nhanh chóng trở về, đúng lúc Hoa Mộng Lan đang ở đó ăn cơm, sợ cô ta mất việc, liền giúp cô ta giao đồ ăn qua đó.” Hùng Văn kể lại sự thật.
Một cái nhìn sắc bén lướt qua khuôn mặt của Lục Kiến Nghi: “Đưa cho tôi địa chỉ nhà hàng Mạnh Bành.”
Hùng Văn rất nhanh liền gửi địa chỉ qua, Lục Kiến Nghi phát hiện ra, nhà hàng Mạnh Bành đối diện với nhà hàng của Tiểu Mai.
Khi anh bước vào phòng, Hoa Hiền Phương đang trên ghế sô pha đọc email của công ty.
“Người phụ nữ ngốc, em có biết nhà hàng Mạnh Bành không?” Anh thăm dò hỏi.
“Biết chứ, nó ở đối diện nhà hàng của Tiểu Mai, là một quán cơm.” Hoa Hiền Phương quay đầu lại, liếc nhìn anh: “Có chuyện gì vậy?”
“Lúc đầu, người cung cấp manh mối cho Hùng Văn, là một người phục vụ trong nhà hàng Mạnh Bành tên Lưu Mẫn, cô ta nói người đi giao đồ ăn đến khách sạn Hilton là Hoa Mộng Lan.” Lưu Kiến Nghi nói.
Anh chưa kịp dứt lời, Hoa Hiền Phương đã từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên: “Không thể nào, nhà hàng Mạnh Bành và nhà hàng của Tiểu Mai cách nhau một con phố cổ, nếu Hoa Mộng Lan ở nhà hàng giao đồ ăn, em nhất định sẽ biết.”
“Cô ta nói Hoa Mộng Lan ở nơi đó ăn cơm, nên tạm thời giúp cô ta.” Lục Kiến Nghi hơi nhướng mày rậm.
Hoa Hiền Phương khịt mũi: “Anh đừng quên, lúc đó Hoa Mộng Lan trốn đi, là sợ em tìm được tung tích của cô ấy. Cô ấy biết em giao đồ ăn ở nhà hàng của Tiểu Mai, sao lại có thể đến đó được?”
Lục Kiến Nghi khẽ giật đầu, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo: “Vậy hai người bọn họ là hợp tác nói dối.”
Hoa Hiền Phương vuốt vuốt cằm, cái tên Lưu Mẫn này đặc biệt quen thuộc.
Cô đi đi lại lại trong phòng, suy nghĩ một hồi lâu, mắt chợt sáng lên: “Em nhớ ra rồi, trước kia ông Lưu ở chung con hẻm với nhà bà nội có cháu gái là Lưu Mẫn. Chúng ta lập tức đi tìm cô ta.”
“Không cần chúng ta đi, để Hùng Văn đi.” Lục Kiến Nghi nghiêm túc nói, Lưu Mẫn đã lấy đi một tỷ rưỡi tiền thưởng từ anh, nếu đã là tin tức giả thì đáng nghi là lừa bịp.
Hùng Văn tới Giang Thàng vào đêm đó, mang theo luật sư đến nhà ông Lưu tìm Lưu Mẫn, đúng lúc cô ta cũng ở đây.
Khi nhìn thấy Hùng Văn, cô ta đã bị sốc nặng.
Biểu cảm Hùng Văn hết sức lạnh lùng: “Cô Lưu, năm năm trước cô từ chỗ tôi nhận một tỷ rưỡi tiền thưởng, có còn nhớ không?”
“Còn…còn nhớ, có chuyện gì vậy?” Đầu lưỡi Lưu Mẫn dường như có chút thắt lại, nói chuyện một cách ngập ngừng.
“Bây giờ tôi đã có đủ bằng chứng để chứng minh rằng cô đã nói dối tôi. Người giao đồ ăn đến khách sạn Hilton hôm đó hoàn toàn không phải là Hoa Mộng Lan.” Hùng Văn từng chữ từng chữ nói một cách rõ ràng và mạnh mẽ.
Sắc mặt Lưu Mẫn tái nhợt, ngay cả môi cũng mất đi sắc: “Tôi…tôi không có nói dối, là Hoa Mộng Lan, thực sự là Hoa Mộng Lan.”
“Hoa Mộng Lan đã phạm tội, đáng lẽ cô phải nghe nó rồi chứ, cô ta đã giải thích tất cả tội ác với cảnh sát. Bây giờ cô bị nghi ngờ lừa đảo, luật sư của tôi sẽ truy tố cô.” Hùng Văn lạnh lùng nói.
Lưu Mẫn kêu lên một tiếng: “Tôi không phải cố ý, là Hoa Mộng Lan tìm đến tôi, bắt tôi phải làm như vậy, tôi lúc đó tham lam nên đã nhận lời đồng ý cô ta.”
“Ngày hôm đó người giao đồ ăn đến khách sạn là ai?”