Chương 685: Vướng Mắc Chưa Được Rõ Ràng.
Hoa Hiền Phương không thèm để ý đến bọn họ nữa, “Anh họ, khi nào anh kết hôn, nói với em một tiếng, em sẽ chuẩn bị một phong bao lì xì lớn.”
“Nhất định nhất định rồi.” Hoa Tuấn Anh cười, anh ta cảm thấy được phong bao của Hoa Hiền Phương nhất định sẽ không ít.
Thật ra cô ấy không phải là người keo kiệt, từ nhỏ đến giờ cô ấy rất rộng lượng, không tranh gì cả.
Khi còn nhỏ, bà ngoại mua trái cây, cô ấy toàn chọn trái nhỏ để ăn, trái lớn thì nhường cho bọn họ và em trai ăn.
Phật sống!
Chắc cô ấy khó chịu với mẹ và Hoa Mộng Lan, họ chọc giận anh ta và từ chối cho anh ta tiền để mua nhà.
Chỉ cần có mối quan hệ tốt với cô ấy, một ngày nào đó khi cô ấy vui một cái, thì liền có thể cho anh ta một ngôi nhà.
Sau khi Hoa Hiền Phương ra ngoài, cô ấy đã gọi cho bạn cùng lớp là Lưu Hải An và rủ cô ấy đi dạo phố.
Lưu Hải An và Tôn Yến Tư sống trong cùng một khu, họ thường xuyên gặp nhau nên quen biết nhau.
“Đã lâu tôi không đến cửa Minh Đông dạo phố. Nơi đây vẫn nhộn nhịp như trước.” Hoa Hiền Phương hơi xúc động nói.
“Hiện tại cậu đã là một người vợ hào môn rồi. Cậu nên đến khu phố hàng xa xỉ phẩm trên đường Phạm Ngạn. Còn ở đây là nơi dành cho những thường dân như tớ mà thôi.” Lưu Hải An cười nói.
Hoa Hiền Phương xua tay, “Tôi thích nhất đồ ăn vặt ở đây. Không nơi nào có.”
Trên thực tế, cô ấy hiếm khi đến các cửa hàng sang trọng, quần áo của cô ấy đều là hàng cao cấp và độc nhất, cô ấy không bao giờ mua chúng ở cửa hàng.
Đụng hàng là một điều cấm kỵ đối với những gia đình giàu có, đặc biệt là đối với những gia tộc lỗi lạc như nhà họ Lục.
Lưu Hải An cười khúc khích, “Đúng vậy, ở đây có đủ loại đồ ăn vặt. Bây giờ tớ mới phát hiện ra cậu là một tín đồ ăn uống.”
“Trời to, đất dày nhưng mà bao tử mới là lớn nhất.” Hoa Hiền Phương liếc nhìn tiệm mỳ chua cay Pug bên kia đường. “Ăn một tô mì chua cay trước đi. Hôm nay tới bao hết. Cậu có thể ăn thỏa thích, mua thỏa thích. ”
Đôi mắt Lưu Hải An cười híp lại, “Làm bạn với người giàu thật là tốt, tớ sẽ không khách sáo với cậu đâu.”
Bước vào cửa hàng nhỏ và tìm một vị trí bên cửa sổ.
Hoa Hiền Phương gọi mì chua cay, mực nướng và trà sữa trân châu.
“Không ngờ cửa hàng này còn tồn tại. Ở thành phố Giang Minh, mì chua cay ở đây là chính hiệu và ngon nhất.”
“Bằng không, thì tại sao công việc kinh doanh tốt như vậy?” Lưu Hải An nhấp một ngụm trà sữa.
Sau khi ăn một mớ mực nướng, Hoa Hiền Phương thản nhiên nói: “Tôi thực sự không ngờ Yến Tư lại trúng số. Tôi từ nhỏ đến lớn, giải khuyến khích còn chưa trúng lần nào.”
“Nếu cậu kết hôn với người đàn ông giỏi nhất ở toàn phương Đông này, cậu đã giành được giải thưởng siêu cao rồi.” Lưu Hải An giơ ngón tay cái lên.
Hoa Hiền Phương nói đùa, “Có lẽ kiếp trước mình đã cứu một dải ngân hà.”
Một đời vẫn còn dài, vẫn chưa biết vợ của Lục Kiến Nghi là phúc hay là họa nữa.
Lưu Hải An cắn một miếng mì chua cay, chớp chớp mắt, hạ giọng nói: “Thật ra, tớ nghĩ chuyện Yến Tư trúng số rất kỳ lạ.”
“Ồ?” Hoa Hiền Phương lộ ra vẻ tò mò và bát quái, “Sao lại kỳ quái?
“Tớ hỏi cô ấy mua vé số ở đâu thì cô ấy không chịu nói là mình mua vé số gì. Cô ấy cũng từ chối cho biết mình trúng vé số gì. Nếu đã công khai mình trúng số thì tại sao lại không thể nói, Mỗi khi có người trúng giải lớn, họ sẽ treo một tấm băng rôn lớn, rồi một truyền mười, mười truyền một trăm, dân chơi lô đề ai cũng biết, nhưng trong thời gian đó, tôi chưa hề nghe nói có người nào trúng giải thưởng hàng tỉ đồng. ”
Hoa Hiền Phương nở nụ cười, “thành phố Giang Minh có nhiều tiệm xổ số như vậy, cậu không biết là chuyện bình thường.”
Lưu Hải An bĩu môi, “Cô tôi là người điều hành tiệm xổ số. Là nguồn thông