Chương 696: Giải Quyết Tận Gốc, Tránh Hậu Họa Về Sau.
Hoa Hiền Phương bĩu môi bất mãn” “Mẹ ơi, con chỉ là một đứa trẻ năm tuổi thôi.”
Hoa Hiền Phương vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú.
Cũng phải, nếu không có Sênh Hạ giúp thì một mình Tiểu Quân sao mà đưa Tư Mã Ngọc Thanh đi dưới bao nhiêu con mắt của vệ si được.
“Được rồi, mấy đứa ăn sáng đi. Bắt đầu từ hôm nay chính thức nghỉ đông rồi, mấy đứa tự sắp xếp hoạt động nghỉ đông đi nha.”
“Có thể đi núi Anpa trượt tuyết không?” Lục Sênh Hạ chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp.
Lục Kiến Nghi đưa tay ra xoa xoa đầu con bé: “Chị dâu mang thai không đi máy bay được.”
“Suýt nữa thì quên mất.” Lục Sênh Hạ ngượng ngùng cười “Vì hiện giờ chị dâu là nhân vật phải được bảo vệ, vậy thi chúng ta chơi ở nhà thôi.”
Sau khi uống sữa xong, Hoa Hiền Phương cười và nói: “Anh cả của em xây cho chị một căn nhà thông minh, có muốn đi xem thử không?”
Mắt hai đứa trẻ cùng sáng lên: “Woa, chắc là thú vị lắm, đương nhiên là đu rồi ạ.”
“Được thôi, hoạt động hôm nay là đi thăm thú căn nhà thông minh.” Hoa Hiền Phương dơ tay cao lên vẫy vẫy giống như trưởng nhóm du lịch vậy.
Ăn sáng xong, bọn họ cùng nhau tới căn nhà ở vùng ngoại ô.
Kiến Diệp và Kiến Dao rất vui và liên tục ngân nga những bài hát thiếu nhi trên suốt đường đi.
Vì còn nhỏ nên Lục Kiến Nghi rất ít khi đưa chúng ra ngoài chơi, nên mỗi khi có hoạt động gia đình cùng cả nhà đi chơi, hai đứa nó rất mừng rỡ.
Ngôi nhà thông minh do Lục Kiến Nghi xây dựng cho vợ được sử dụng công nghệ trí tuệ nhân tạo hàng đầu thế giới, không gian đa chiều, điều khiển thông minh bằng kĩ thuật công nghệ thông minh và các phương pháp công nghệ cao khác. Nó y như thật, khiến cho người ta như đang trải nghiệm thực sự vậy.
Vào nhà, Hoa Hiền Phương nhập dấu vân tay của mình và khởi động hệ thống điều khiển.
“Mọi người nhắm mắt lại, chúng ta cùng đến núi Anpa vui chơi nào.”
Hệ thống điều khiển được chia thành điều khiển bằng giọng nói và điều khiển từ xa bằng tay.
Cô đã quen với việc điều khiển từ xa bằng tay.
Nhấn nút thiết lập núi Anpa.
Xung quanh im lặng.
Khi những đứa trẻ mở mắt ra, chỉ trong một giây chúng đã thấy mình ở dãy Anpa phủ đầy tuyết trắng rồi.
“Woa…”
Bốn đứa trẻ trợn tròn mắt há hốc mồm, hoàn toàn sững sờ.
“Thần kì thật đấy, anh cả, anh đúng là thiên tài xưa nay chưa từng có mà.” Lục Sênh Hạ kinh ngạc.
“Ma vương đại nhân là cha đỡ đầu của trí tuệ nhân tạo mà lị.” ánh mắt của Hoa Hiền Phương tràn đầy sự ngưỡng mộ.
Khóe miệng của Lục Kiến Nghi nhếch lên cười một cái, anh chỉ biến nơi đây thành ngôi nhà tình yêu bí mật nhưng không ngờ vợ anh lại dẫn bọn nhỏ đến đây thế này.
“Bố ơi, con muốn làm người tuyết.” Kiến Dao đưa tay ra và vỗ nhẹ vào người bố.
Lục Kiến Nghi bế con gái lên: “Con gái rượu, tuyết này là giả, đợi khi nào tuyết rơi thật, con mới có thể làm người tuyết được.”
Kiến Diệp vui vẻ tung tăng nhảy nhót lăn lộn trên tuyết: “Con thích tuyết, mong là ngày mai sẽ có tuyết rơi.”
Lục Sênh Hạ cầm điều khiển từ xa lên: “Wow, còn có Nam Cực nữa, em muốn tới Nam Cực.”
“Nhiệt độ ở Nam Cực là âm tám độ C, mấy đứa phải mặc áo lông mới được.” Hoa Hiền Phương nhắc nhở.
Mấy đứa trẻ vội vã chạy ra ngoài mặc quần áo bông và đi ủng.
Lục Kiến Nghi lo lắng hai đứa nó không chịu được thay đổi đột ngột của nhiệt độ nên đã đưa chúng ra ngoài chơi.
Chỉ trong một giây căn nhà liền chuyển sang chế độ lạnh ở Nam Cực, gió lạnh gào rít, tuyết trắng xóa, những chú chim cánh cụt đang tung tăng đi tắm nắng trên bãi biển theo từng đàn.
Hoa Hiền Phương xoa xoa tay: “Lạnh thật đấy, nhưng Nam Cực đang là mùa hè, nếu là mùa đông chắc còn lạnh hơn nữa.”
Căn nhà được trang bị