Chương 703: Người đàn ông ấy chính là tôi.
Hứa Nhã Thanh nghiêng nhẹ thân mình, thủ thỉ:
“Trong căn phòng đó không có tận năm người đâu. Chỉ có một người, đó chính là tôi mà thôi.”
Mộ Dung Cẩm Lý ngỡ ngàng cực độ, toàn thân cô ta run cầm cập, đôi mắt trợn trừng lên trông còn to hơn mắt một con chuột đồng.
“Chuyện này không thể nào, anh sao mà lại, với Hoa Hiền Phương…”
Những từ sau cuối hãy còn chưa kịp thốt, thì họng cô ta như bị thứ gì đó chèn vào nghẽn lại.
Hứa Nhã Thanh nhún vai mà rằng:
“Cô ấy đúng thật là bị người khinh khi, nhưng không phải là “người ta” nào cả, mà là tôi đây. Nếu như cô tưởng có thể dùng chuyện này hòng phá hoại mối quan hệ giữa hai chúng tôi thì thôi chi bằng cô vẫn là nên tỉnh lại đi.”
Mộ Dung Cẩm Lý hoàn toàn không tin nổi vào lỗ tai mình nữa rồi.
“Cho nên cô ta mới có thể cấu kết với anh trót lọt như vậy! Cho nên cô ta mới rời khỏi Lục Kiến Nghi mà bỏ trốn với anh!”
“Người đàn ông đầu tiên trong đời cô ấy không phải Lục Kiến Nghi, cũng không phải Tần Như Thông, mà chính là tôi.”
Hứa Nhã Thanh ghì lấy cằm cô ta:
“Lần này, cô đã hài lòng chưa? Loại đàn bà giống như cô đây, nếu có đi xách giày cho cô ấy cũng chẳng xứng nữa kìa. Tốt nhất cô nên nhanh chóng dừng lại vụ ồn ào huyên náo này đi, bằng không tôi sẽ tự tay xé xác cô ra đấy.”
Mộ Dung Cẩm Lý cường điệu nuốt nước bọt, hòng cứu lấy cổ họng khô quắt của mình.
“Lục Kiến Nghi biết chuyện này ư?”
Mặt Hứa Nhã Thanh giật giật:
“Chẳng liên quan quái gì đến cô cả.”
Mộ Dung Cẩm Lý bỗng dưng cười phá lên:
“Anh ta không biết chứ gì? Anh đây gặm xương nhà người ta, cướp lấy người đàn bà của anh ta, kiểu gì thì anh ta cũng ghi hận trong lòng thôi nhỉ. Nếu như để anh ta biết được trước khi mình kết hôn, anh đã ngủ chung với Hoa Hiền Phương thì không biết khi ấy anh ta sẽ điên tiết tới cỡ nào nhỉ?”
“Cô cho là mình có cơ hội nào để nói cho anh ta biết ư?”
Hứa Nhã Thanh đột ngột phẩy tay, chặt thẳng vào cổ cô ta. Tầm mắt cô ta bỗng tối sầm, ngã nhào.
Hứa Nhã Thanh gọi cấp dưới mình đến:
“Lôi cô ta ra, tìm chỗ nào kín kẽ một chút rồi giam lại.”
“Rõ.”
Tên cấp dưới mặc một cây đen kéo Mộ Dung Cẩm Lý ra ngoài.
Hứa Nhã Thanh đi đến quầy bar, rót cho mình một ly whiskey, trên mặt anh ta lóe lên ý muốn giết người.
Ả đàn bà này đã chạm đến giới hạn cuối cùng của anh ta rồi, nếu không tàn nhẫn dạy cho cô ta một bài học thì cô ta sẽ chẳng biết rằng anh ta lợi hại tới cỡ nào.
Ngày hôm sau, Hoa Hiền Phương sau khi đi làm về từ công ty thì tạt ngang qua nhà anh ta.
“Hiền Phương, cô vẫn khỏe chứ?”
Anh ta rót cho cô một ly nước trái cây.
“Tôi ổn, anh đừng lo quá.”
Hoa Hiền Phương nhún vai bình thản:
“Tôi chẳng qua chỉ là đang nghĩ, rốt cuộc ý định của kẻ chủ mưu là gì đây?”
“Mục đích của cô ta chính là muốn quan hệ giữa hai chúng ta rạn nứt. Tôi đã giam người đàn bà kia lại rồi, cô ta chẳng cách nào xông ra ngoài gây sóng gió nữa đâu.”
Hứa Nhã Thanh trầm giọng thuật lại.
Hoa Hiền Phương sững sờ:
“Anh đừng với tôi là Mộ Dung Cẩm Lý đấy nhé?”
Hứa Nhã Thanh gật đầu thừa nhận:
“Ngày hôm qua cô ta đến tìm tôi, tôi nói thẳng sự thật cho cô ta. Cô ta còn bảo muốn mách chuyện này cho Lục Kiến Nghi biết, nên tôi giam cô ta lại.”
Gương mặt Hoa Hiền Phương trắng nhợt hẳn đi:
“Giam lại cũng không phải là thượng sách. Anh đâu thể giam cô ta cả đời được đâu?”
“Tôi sẽ nghĩ cách để cô ta không thể mở miệng nói chuyện này ra.”
Hứa Nhã Thanh bảo.
Trên gương mặt Hoa Hiền Phương vẫn đọng lại quá nhiều ưu tư:
“Nhưng sao mà Mộ Dung Cẩm Lý lại biết chuyện này được?”
“Hẳn là người quay video nói cho cô ta. Tôi có cách cạy miệng cô ta, sẽ ép cô ta phải khai ra cho thật rõ ràng.”
Hứa Nhã Thanh khẳng định.
Hoa Hiền Phương xoa xoa cằm:
“Chuyện ở khách sạn không thể nói cho Lục Kiến Nghi biết được. Tôi không hy vọng giữa hai ngườ chúng tôi sẽ phát sinh thêm mâu thuẫn.”
Hứa Nhã Thanh vươn tay vuốt vuốt mái đầu cô:
“Cô đừng lo, tôi