Chương 718: Con đúng là của anh.
Ngay lúc Lục Kiến Nghi đi đến cửa phòng đọc sách, cô vẫn còn ngồi ở đó gõ đầu suy tư về mật mã.
“Cô gái ngốc, em đang làm gì vậy?”
Giọng nói của anh dọa cho cô kêu to một chút, có hơi lúng túng.
“Em tới tìm bản thiết kế… Nhìn thấy ngăn kéo tủ của anh khóa lại thì muốn thử nhìn một chút, có thể mở ra hay không.”
“Cho nên em ở chỗ này thử lung tung chứ gì.” Lục Kiến Nghi đi tới, duỗi bàn tay ra vuốt vuốt đầu của cô.
Cô ngượng ngùng cười một tiếng:”Mật mã của anh khó giải quá đi à.”
Mày rậm của Lục Kiến Nghi cau lên: “Em có nhớ ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau là ngày nào không?”
Cô nao nao trong lòng: “Lần đầu tiên gặp mặt? Chính là ngày anh vớt em ra từ bồn tắm đó hả?”
Lục Kiến Nghi nhún vai.
Cô làm một cái mặt quỷ: “Không phải thời gian đặc biệt gì quá nên làm gì em nhớ được, không phải anh sẽ dùng ngày đó làm mật mã đó chứ?”
Anh không hề khách khí gõ nhẹ lên trán của cô: “Không nhớ rõ thì nói không nhớ đi.”
“Không nghĩ ra được mà.” Cô bĩu môi.
“Vậy cũng đừng trông cậy vào việc có thể mở ngăn kéo tủ ra.” Môi mỏng của anh nhếch lên một vòng cung ranh mãnh.
Trong lòng cô rối loạn, chỉ có thể lấy điện thoại di động ra, lật lịch ra, dựa vào ký ức còn sót lại mà tra xét.
Nửa ngày sau, ánh mắt của cô sáng lên: “Em biết rồi, là ngày 16 tháng 5.”
Cô sung sướng hài lòng nhập vào mật khẩu, kéo mở ngăn kéo ra.
Lục Kiến Nghi gõ đầu cô một cái: “Nghĩ tốn nhiều thời gian như vậy, thật sự là đồ không tim không phổi mà.”
Cô có hơi choáng váng: “Mặc dù đó là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, nhưng em thiếu chút nữa là em đã chết đuối trong bồn tắm rồi, em có cần phải nhớ kỹ thời gian mình xém chết đuối không?”
Cô vừa nói vừa mở lấy văn kiện trong ngăn kéo ra, không hề phát hiện bản thảo của mình đâu.
Lục Kiến Nghi duỗi tay ra, vuốt vuốt cái mũi nhỏ trắng ngần của cô: “Bản thảo thiết kế đã bỏ lại trong phòng làm việc của em rồi.”
“A?” Cô nao nao trong lòng: “Vậy sao anh không nói sớm một chút đi, làm hại em vắt hết não ra nghĩ mật mã.”
“Để lục trí nhớ của em xem có còn hay không thôi.” Ngón trỏ thon dài của anh gõ nhẹ lên đầu của cô.
Cô hít một hơi thật sâu, giống như trút giận, kéo hết tất cả văn kiện trong ngăn tủ dời ra bên ngoài, đặt nó chồng chất lên trên mặt bàn.
Một trang giấy rơi xuống từ bên đó.
Nhìn thấy chữ phía trên, Lục Kiến Nghi toàn thân co rút, xông lên phía trước muốn nhặt lên nhưng Hoa Hiền Phương đã thấy, cũng nhanh chóng nhặt lên tay.
“Giám định DNA?” Cô ngạc nhiên vô cùng, vốn cho rằng Lục Kiến Nghi còn có con riêng nào, không nghĩ tới phía trên là tên của mình, mà thời gian còn là sáu năm trước!
Chuyện này là như thế nào đây?
Chẳng lẽ năm đó tự mình làm phần giám định kia sao?
Ánh mắt chuyển qua bên dưới, kết luận vậy mà hoàn toàn khác biệt.
Gen trùng hợp 99.9%, xác nhận quan hệ người thân.
Một luồng sấm sét từ trên trời giáng xuống, mạnh mẽ đánh vào đỉnh đầu của cô.
Con mắt của cô trừng to lên còn muốn lớn hơn cả chuông đồng.
Ngón tay run rẩy một trận,trang giấy cũng theo đó mà bay xuống đất.
Toàn thân Lục Kiến Nghi đều căng thẳng, cái này là do anh tiện tay bỏ vào, anh đã sớm quên đi sự tồn tại của phần tài liệu này rồi.
Giấy mãi không gói được lửa, có nhiều thứ chỉ có thể hủy đi mới có thể hoàn toàn hủy bỏ mọi vết tích.
Bờ môi Hoa Hiền Phương run rẩy, nhưng vẫn luôn không phát ra tiếng, cổ họng của cô quá đỗi hồi hộp nên co rút không ngừng.
Trong phòng, dần dần rơi vào yên tĩnh như chết.
Không khí yên lặng như tờ, dường như là bị đóng băng, chỉ nghe thấy hai tiếng thở hổn hển và tiếng tim đập rộn ràng.
Hồi lầu sau, Hoa Hiền Phương dùng sức nuốt một ngụm nước bọt, thanh thanh cổ họng, lúc này mới khiến cô phát ra âm thanh được.
“Cái này là gì vậy, Lục Kiến Nghi?”
Lục Kiến