Chương 739: Ảo tưởng phi thực tế
Hoa Hiền Phương xoa đầu cậu bé: “Ngọc Thanh, Sênh Hạ, dù sao thì Tư Mã Ngọc Như cũng là người thân, cũng là bề trên của hai đứa đó. Trong lời nói vẫn phải lễ phép, không được quá đáng như vậy.”
“Bà ta sắp giết chúng ta rồi, không thể nào lễ phép được.” Tư Mã Ngọc Thanh rũ đầu xuống.
Lục Sênh Hạ hai tay ôm ngực, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên cao: “Trong mắt của bà ta, không có con, không có chồng, không có tình thân, chỉ có lợi nhuận cùng với một đống ảo tưởng phi thực tế mà thôi.”
“Đúng vậy.” Tư Mã Ngọc Thanh gật đầu như gà mổ thóc.
Hứa Kiến Quân lật số khoai lang trên giá: “Đã lớn tuổi như vậy rồi, cứ yên ổn trải qua tuổi già không phải rất tốt sao, sao phải tranh đấu như vậy chứ.”
“Còn không phải như vậy sao? Cô cũng nghĩ như vậy đấy. Bà ta cũng không còn là trẻ nữa, còn liều mình tranh đấu, nửa người đã ở dưới đất rồi, bà ta nên biết thân phận của mình. Bà ta cũng không phải là Võ Tắc Thiên, bà ta cũng không thể nào trở thành Võ Tắc Thiên của nhà họ Lục được, người nhà họ Lục ai ai cũng là rồng phượng, làm sao có thể để tài sản gia tộc rơi vào tay người ngoài được chứ?”
Hoa Hiền Phương nở nụ cười: “Cái mà người ta muốn là buông rèm chấp chính, không phải là thay đổi triều đại, mọi người đừng nghĩ nhiều quá.”
“Cũng phải, người ta muốn mẹ dựa vào quý tử. Tuy nhiên, bố đã thoái vị, trở thành thái thượng hoàng rồi, có muốn mẹ dựa vào quý tử thì cũng là chị dâu, ở đâu mà đến lượt một người ngoài như bà ta chứ.” Sênh Hạ nói một cách chế giễu.
Tư Mã Ngọc Thanh nhấc khoai lang của mình lên và ăn chúng một cách thích thú.
“Khoai lang này thực sự rất ngọt, vừa nhiều bột vừa ngon.”
“Đây là khoai lang mọc trên núi, đương nhiên là ngon rồi.” Lục Sênh Hạ nói.
“Tại sao loại mọc hoang lại tốt hơn loại trồng ngoài đồng vậy?” Tư Mã Ngọc Thanh tò mò hỏi.
“Có một số món là như vậy đấy, nhưng trái cây thì khác. Một số loại trái cây dại thì có vị chua và không ngon, chúng cần được lai tạo thì mới trở nên ngọt được.” Lục Sênh Hạ chậm rãi nói.
Tư Mã Ngọc Thanh chớp chớp mắt: “Làm sao chị biết?”
“Nhà chúng ta có một trang trại hoa quả trên núi mà. Khi còn nhỏ, chị thường đến đó chơi và nghe những người trồng cây ăn quả nói đấy. Ví dụ như cam, quýt, sơn trà đều cần phải lai tạo giống cả. Nếu không thì ra quả sẽ chua đến ê răng đấy.” Lục Sênh Hạ cười nói.
“Em biết thêm kiến thức rồi, chị họ, chị thật giỏi, cái gì chị cũng biết cả.” Tư Mã Ngọc Thanh giơ ngón tay cái lên.
“Đương nhiên rồi, chị đã là học sinh cấp ba, hai năm nữa chị sẽ lên đại học rồi đó nha.” Lục Sênh Hạ đắc ý nhướng đôi lông mày lá liễu xinh đẹp của mình lên.
Bên trong khách sạn, Kiều An đi tìm Lục Kiến Nghi: “Kiến Nghi, anh có thể đi thăm Niên Niên một chút không, thằng bé cứ khóc mãi, không biết có phải lại đau bụng không nữa?”
Lục Kiến Nghi đặt con gái trên tay xuống, giao cho vú nuôi chăm sóc rồi cùng cô ta bước ra ngoài.
Trong phòng, Kiều An vừa mở cửa liền nhìn thấy Niên Niên bò ra cửa, dường như muốn đi ra ngoài.
Nhìn thấy Lục Kiến Nghi, miệng cậu bé méo mó, kêu lên một tiếng, vội vàng bò về nôi, có vẻ như cậu bé rất sợ Lục Kiến Nghi.
Lục Kiến Nghi luôn có một khuôn mặt rất lạnh lùng, thiếu đi sự thân thiết.
Trẻ con sợ anh thì cũng là chuyện bình thường.
“Bò nhanh như vậy, chắc không sao đâu.” Lục Kiến Nghi nói.
“Nhưng thằng bé cứ khóc mãi, em cũng không biết phải làm sao.” Kiều An bế con lên.
Cậu bé vừa khóc vừa vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra và chỉ ra cửa.
Lục Kiến Nghi nhíu mày: “Thằng bé chỉ muốn ra ngoài chơi mà thôi, cô chăm con như thế nào vậy, biểu hiện của thằng bé rõ ràng như vậy, cô còn không hiểu sao?” Giọng nói của anh có chút châm chọc, sau khi nói xong liền