Chương 765: Khuyên mẹ chồng.
Hoa Hiền Phương choáng váng: “Sao anh lại nghĩ Kiến Quân là con trai của anh thế?”
“Bởi vì thằng bé giống anh.” Lục Kiến Nghi nhìn cô không chớp mắt, trong đôi mắt lạnh lẽo sâu thăm thẳm lóe lên tia sắc bén.
Cô thấy hơi chóng mặt: “Em thấy thằng bé chẳng có chỗ nào giống anh cả, rõ ràng là giống em.”
Lời này có vẻ khiến Lục Kiến Nghi cực kì không vui, anh giơ tay lên nắm lấy bả vai cô: “Có phải em không muốn thằng bé là con trai anh không?”
Cô lắc đầu: “Không phải, em chỉ không muốn khiến anh thất vọng mà thôi.”
“Không sao cả, anh cũng không hi vọng quá nhiều, chỉ là muốn đánh cược một lần thôi. Đến việc giả chết mà em còn có thể bày ra được thì dùng vài thủ đoạn nhỏ khác cũng không phải là không thể.” Lục Kiến Nghi nhếch miệng cười khổ.
Nếu như cô muốn trừng phạt anh vì những việc anh làm lúc trước thì cô đã đạt được mục đích của mình rồi.
Tim Hoa Hiền Phương đập ‘thịch’ một tiếng, bỗng nhiên như muốn nhảy ra khỏi cổ họng vậy.
“Anh có ý gì? Sao em nghe không hiểu gì hết?”
“Bây giờ em không hiểu cũng không sao, chờ làm giám định ADN xong thì tất cả sự thật sẽ được làm sáng tỏ thôi.” Lục Kiến Nghi búng lên trán cô một cái.
Hoa Hiền Phương rùng mình một cái, cô cảm thấy như anh còn nửa câu sau chưa nói hết, nhưng nếu như anh phát hiện cô nói dối thì chắc chắn là cô sẽ thảm rồi.
“Cái kia, buổi sáng lúc em đi chúc tết bà nội thì hình như không nhìn thấy mẹ đâu cả.”Cô chuyển chủ đề.
“Bà ấy vẫn tự giam mình trong phòng, chưa hề đi ra khỏi đó một bước, có lẽ là vì chuyện của Tư Mã Ngọc Thanh nên tâm trạng không được tốt lắm.” Lục Kiến Nghi như đang suy nghĩ gì đó.
“Mẹ sẽ không trách chúng ta không nói sự thật cho bà ấy biết chứ?” Cô đỡ trán, cảm thấy hơi lo lắng.
Chuyện này đối với bà ấy mà nói là một sự đả kích nặng nề, không, hẳn là xát muối lên miệng vết thương mới đúng.
Lục Kiến Nghi vỗ vai cô: “Không có chuyện gì đâu, bà ấy đã biết Tư Mã Ngọc Như lén lút sinh một đứa con trai từ lâu rồi, chỉ không nghĩ tới đó là Tư Mã Ngọc Thanh mà thôi, chờ vài ngày nữa bà ấy bình tĩnh lại là không sao rồi.”
Hoa Hiền Phương không nghĩ như vậy.
Cô phải đi an ủi tâm hồn đang bị tổn thương của mẹ chồng cho khéo mới được, miễn cho mẹ chồng nàng dâu nảy sinh khúc mắc.
Lúc này Y Hạo Phong đang ngồi uống cà phê một mình trên sân thượng, bà ấy nhìn bầu trời rộng lớn bên ngoài mà buồn bã ủ rũ.
Hoa Hiền Phương gõ cửa rồi đi vào.
“Mẹ, hôm nay là mùng một Tết, trên quảng trường bên hồ có múa sư tử, còn có chơi đèn rồng nữa, rất náo nhiệt, mấy đứa nhỏ đều chơi đùa ở đó đấy, mẹ có đi không?”
Y Hạo Phong phẩy tay một cái: “Không cần, tôi chỉ muốn yên tĩnh một chút thôi. Thực ra sau khi tôi ly hôn với Lục Vinh Hàn thì cũng không phải là người của nhà họ Lục nữa rồi, tôi vốn không nên tới nơi này. . .”
Bà ấy vẫn chưa nói hết câu thì đã bị Hoa Hiền Phương cắt lời: “Dựa theo gia quy của nhà họ Lục thì người vợ không làm gì sai sẽ không bị từ bỏ, chỉ cần mẹ chưa kết hôn với người đàn ông khác thì vẫn là người của nhà họ Lục.”
Cô ngồi xuống bên cạnh Y Hạo Phong rồi nói: “Có phải mẹ đang suy nghĩ chuyện của Ngọc Thanh không?”
“Cô và Kiến Nghi đã biết từ trước rồi đúng không?” Y Hạo Phong hỏi.
“Chúng con lo lắng mẹ gặp Ngọc Thanh sẽ cảm thấy không dễ chịu nên mới không nói cho mẹ.” Hoa Hiền Phương giải thích.
Y Hạo Phong hơi nhíu mày: “Cô thật sự muốn cho Tư Mã Ngọc Thanh vào nhà họ Lục ư?”
Hoa Hiền Phương nắm chặt tay bà ấy: “Thực ra khi con biết đứa bé kia là Tư Mã Ngọc Thanh thì trong lòng đã thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tư Mã Ngọc Như tốn công tốn sức lén lút sinh ra một đứa con trai là vì muốn cùng con trai cô ta đấu đá với chúng con, tranh giành tài sản. Nhưng Ngọc Thanh đơn thuần lương thiện, lại rất thân mật với chúng con, cậu bé và Sênh Hạ sẽ đứng về phía chúng con. Chúng con đồng ý cho Ngọc Thanh vào nhà họ Lục thì bố