Chương 807: Chó đuổi đến nhà.
Cô nhỏ Đỗ nhấp một ngụm trà, mang theo mấy phần lo lắng nói.
“Đương nhiên cô cũng biết cháu không thể tiếp nhận được loại khả năng thứ hai, nhưng chỉ sợ có biến số nào đó, cô đã phái người âm thầm đi điều tra qua, tình nhân của Lục Kiến Nghi là Kiều An suốt ngày ầm ĩ muốn dẫn đứa nhỏ đi làm ADN, nhưng đều bị Lục Kiến Nghi và Hoa Hiền Phương từ chối, điều này nói rõ trong lòng bọn họ có quỷ không dám làm. Nhưng đứa bé trong bụng cháu, bọn họ lại ép buộc cháu làm, chẳng lẽ cháu không nghĩ đến vì sao bọn họ lại tự tin như thế ư?”
Đỗ Di Nhiên trầm thấp hừ một tiếng.
“Cô à, đó là do thân phận của cháu khác biệt, cô yên tâm đi, Kiều An kia chẳng qua chỉ là vợ bé do Lục Kiến Nghi bao nuôi, mà cháu là cô chủ nhà họ Đỗ, bọn họ không dám thất lễ.”
Cô ta còn chưa nói xong đã bị cô nhỏ nhà họ Đỗ chọc vào trán.
“Ngu ngốc, nếu như nhà họ Lục thật sự nhìn trúng chút thân phận này của của cháu, bọn họ đâu dám để cháu ngoài cửa, không cho vào nhà? Cho dù cháu có đồng ý tiếp nhận hay không, cô đều phải nói rõ với cháu, đứa nhỏ trong bụng cháu, chỉ có năm mươi phần trăm là của Lục Kiến Nghi, cháu phải chuẩn bị tâm lý cho tốt, nếu như cháu kiên trì muốn sinh ra mới làm giám định ADN, như thế đối với cháu không có chỗ tốt nào.”
Đỗ Di Nhiên đứng lên.
“Cô, trong nhà này, người mà cháu tin tưởng nhất chính là cô, cô cũng phải tin cháu, cháu có thể dùng tính mạng của mình để thề, đứa nhỏ là của Lục Kiến Nghi.”
Cô nhỏ Đỗ thở dài.
“Di Nhiên, nếu như tối hôm đó, người đàn ông kia không phải là Lục Kiến Nghi thì sao? Cô luôn cảm thấy Lục Kiến Nghi không phải người vô trách nhiệm như thế, dám làm không dám nhận, nói không chừng có người giả mạo anh ta xảy ra quan hệ với cháu.”
“Là Hoa Hiền Phương không cho phép anh ấy thừa nhận, người phụ nữ kia rất lợi hại, cô ta ỷ vào có di chúc của ông cụ Lục thì muốn làm gì thì làm.” Đỗ Di Nhiên cắn răng nghiến lợi nói, chỉ cần không có Hoa Hiền Phương thì vị trí chủ mẫu nhà họ Lục ngoại trừ cô ta ra sẽ không còn ai khác.
Cô nhỏ Đỗ cũng không nghĩ như thế.
“Nếu như cậu ta thật sự đối với Hoa Hiền Phương là nói gì nghe nấy, ngoan ngoãn phục tùng, vậy thì cháu lại càng không thể vào nhà họ Lục rồi, lúc trước Hoa Hiền Phương ly hôn với cậu ta, rời đi bốn năm, trong suốt thời gian đó cậu ta cũng không tái giá, chứng minh cậu ta rất quan tâm đến Hoa Hiền Phương, góc tường này, chỉ sợ cháu không cạy được đâu.”
“Không nạy được cháu cũng phải nạy, cho dù có là vỏ trái đất cháu cũng phải nghĩ cách làm nó nổ tung.” Vẻ mặt Đỗ Di Nhiên kiên định, không chút lay chuyển.
Cô nhỏ Đỗ không nói gì nữa, cho dù như thế nào cũng không thể bị Đỗ Di Nhiên liên lụy, nếu như con của cô ta không phải của Lục Kiến Nghi, đối với cô ả mà nói, điều đó không có chút trợ giúp nào, cô ả sẽ không giúp Đỗ Di Nhiên.
Lúc Hoa Hiền Phương trở về thì Lục Kiến Nghi đã về, ở trong phòng chơi với hai bánh bao.
Cô đi vào phòng ngồi trên sofa, chỉ một lúc sau Lục Kiến Nghi đã đến.
“Ma vương tu la, hôm nay Đỗ Di Nhiên đến tìm anh à?” Cô dùng giọng điệu hờ hững hỏi.
“Cô ta bị Enoch ném ra ngoài rồi.” Lục Kiến Nghi chậm rãi đáp.
Hoa Hiền Phương lấy biên lai chữa bệnh trong túi ra.
“Em làm cho anh tờ biên lai này, người phụ nữ kia nhất định sẽ luôn dây dưa không nghỉ, có thứ này, cho dù cô ta có trăm cái miệng cũng không thể nói rõ.”
Lục Kiến Nghi nhìn thoáng qua cô, có chút cạn lời.
“Bà xã, nếu trước đó em không ngăn cản anh thì sẽ không có vở kịch này rồi.”
Cô cười ha hả, lông mi dài chớp chớp.
“Em đương nhiên phải ngăn cản anh, vốn dĩ anh có bệnh không tiện nói, nếu như để lộ thì phải làm sao bây giờ, như thế cũng tốt, chỉ cần việc kia không lộ ra là được.”
Lục Kiến Nghi ngổn ngang trong gió, khẽ búng vào trán cô.
“Trời đất bao la, vợ