Chương 809: Tôi đau bụng.
Đỗ Di Nhiên ngồi trên bãi cỏ, vốn dĩ cô ta cho rằng Lục Kiến Nghi sẽ đến đây, ánh mắt cô ta sáng lên, nhưng lúc nhìn thấy là vệ sĩ áo đen, con ngươi lập tức trở nên ảm đạm.
“Tôi ngã sấp xuống bụng tôi đau quá, có phải động thai không?” Cô ta cố ý cao giọng nói, gần như là muốn hét lên, muốn khiến cho Lục Kiến Nghi đang đi ở phía trước phải chú ý.
Nhưng Lục Kiến Nghi đã sớm đi xa.
Người vệ sĩ áo đen vươn tay về phía cô.
“Cô sẽ không sao đâu, cô cách xa sếp của chúng tôi hơn một chút, đừng uổng phí tâm cơ làm gì, ngoại trừ mợ chủ, anh ấy sẽ không biết thương hương tiếc ngọc với bất kỳ người phụ nữ nào đâu.”
Khóe miệng Đỗ Di Nhiên giống như bị ong vò vẽ chích, lệch sang một bên.
Nhưng diễn kịch phải diễn cho trót, vì thế cô ta còn phải tiếp tục giả bộ.
Cô ta nắm lấy tay người đàn ông mặc áo đen, làm bộ gắng gượng đứng dậy.
“Tôi thật sự bị ngã sấp xuống, tôi chính là phụ nữ mang thai đấy, anh có thể đỡ tôi đi không?”
“Không thể, cô có thể gọi điện thoại cho vệ sĩ của mình, để bọn họ đến đón cô.” Người đàn ông áo đen nói xong thì bỏ mặc cô ta ở đó, tiếp tục đi về phía trước, có thể đi theo bên cạnh Lục Kiến Nghi đều không phải dạng người ăn chay, anh ta vừa nhìn là biết người phụ nữ này không sao.
Đỗ Di Nhiên tức đến mức muốn hét lên.
“Nói không chừng sau này tôi sẽ trở thành mợ chủ của mấy người, đến lúc đó tôi sẽ bảo Kiến Nghi sa thải mấy người.”
Người áo đen quay đầu, cười cợt nói.
“Cô cần một bác sĩ chữa bệnh tâm thần, chữa chứng ảo tưởng sức mạnh quá nghiêm trọng.”
Đỗ Di Nhiên tức hổn hển, chỉ là một tôm tép nhãi nhép lại ức hiếp cô ta như thế, thật đúng là quá đáng.
Nếu cô ta mang thai con của Lục Kiến Nghi thì cũng được xem như là người phụ nữ của Lục Kiến Nghi, bọn họ nên tôn trọng cô ta như với Hoa Hiền Phương mới đúng.
Lúc này Hoa Hiền Phương đã dẫn theo bọn nhỏ đến công viên trò chơi.
Bọn nhóc ngồi vòng xoay ngựa gỗ, sau đó lại chơi máy bay nước.
Kiều An đi spa, để đứa nhỏ chơi cùng mọi người.
Lục Kiến Nghi đi đến hôn lên cái bụng cao ngất của bà xã mình.
“Anh và em đến bên hồ đi.”
Anh thận trọng đỡ Hoa Hiền Phương lên.
Theo thời gian, cơ thể của Hoa Hiền Phương cũng trở nên nặng nề hơn.
Trong hồ, thủy tiên nở rộ, màu hồng màu tím, màu trắng, đóa nào cũng rất đẹp.
Hoa Hiền Phương nhìn qua thủy tiên ở giữa hồ, nhẹ nhàng hít một hơi.
“Cảnh sắc nơi này rất đẹp, em rất muốn vẽ.”
Khóe môi Lục Kiến Nghi nhếch lên đường cong tà mị.
“Tuy cảnh sắc có đẹp đến mấy cũng không bằng người, anh làm người mẫu cho em nhé?”
Cô chớp mắt, lém lỉnh nói.
“Nơi mà họa sĩ có thể vẽ vẫn là đóng cửa phòng lại thì tương đối tốt hơn.”
Cô đã từng vẽ anh, không nghĩ đến anh lại thêm cô, sau đó biến thành bức xuân cung đồ.
Lục Kiến Nghi vươn tay ôm cô vào ngực.
“Buổi tối hôm nay em có thể vẽ thỏa thích.” Anh cúi đầu hôn cô.
Cách đó không xa, phía sau hòn non bộ, Đỗ Di Nhiên lén nhìn bọn họ.
Cô ta nổi cơn giận dữ, tròng mắt như muốn lồi ra.
Vì sao Lục Kiến Nghi đối xử lạnh lùng với cô ta như thế, lại cưng chiều Hoa Hiền Phương như vậy?
Không phải đàn ông đều là sinh vật có mới nới cũ ư?
Chẳng lẽ anh còn chưa chơi chán Hoa Hiền Phương à?
Đúng vào lúc này, một giọng nói từ phía sau truyền đến.
“Chị Di Nhiên, không nghĩ đến chị còn có bệnh thích nhìn trộm cơ đấy.”
Cô ta vừa quay đầu đã nhìn thấy Lục Sênh Hạ đứng ở sau lưng cô ta, dọa cho cô ta hét to một tiếng.
“Lục Sênh Hạ, cô bước đi không có tiếng động à? Như quỷ vậy.”
Giọng nói của cô ta có hơi lớn lập tức khiến cho Lục Kiến Nghi và Hoa Hiền Phương chú ý đến.
“Cô Đỗ, là cô sao?” Hoa Hiền Phương cố ý hỏi.
Đỗ Di Nhiên từ phía sau hòn non bộ đi ra, Lục Sênh Hạ đi theo sau cô ta.
“Chị Di Nhiên vẫn luôn trốn ở phía sau nhìn