Chương 83: Có muốn không?.
Cô nhắm mắt lại, đầu ngửa lên cao, ngón tay không ngừng siết chặt, tê dại giống như có một dòng điện không ngừng chạy qua cơ thể cô.
Nhưng cô đã chịu đựng được.
Cô là một người có sức chịu đựng rất mạnh mẽ.
Tuy nhiên, cô không biết rằng đây chỉ là sự khởi đầu.
Lục Kiến Nghi nâng ly bên cạnh lên, uống một ngụm rượu sau đó chậm rãi dùng miệng mớm cho cô.
Cô không biết đây là rượu gì nhưng khi uống xong thân thể liền trở nên khó chịu, thật khó chịu.
Có một luồng hơi nóng không giải thích được quét qua toàn thân cô, mặc dù đang ngâm trong nước nhưng không giảm bớt được nhiệt độ.
Trong bụng dưới, từng luồng hơi nóng đang dâng trào, thân thể dường như bị móc rỗng, cần phải được lấp đầy.
Hệ thống phòng thủ của cô hoàn toàn tan rã, đầu óc mụ mị, ý thức mơ hồ, cả người tựa như biến thành một con vật ngây thơ, chỉ khát vọng có được những quan hệ nguyên thủy nhất của con người.
Lục Kiến Nghi vẫn luôn nhìn cô, nhìn cô liều mạng chống lại tác dụng của thuốc, nhìn cô từng chút từng chút rơi xuống, nhìn tất cả các tuyến phòng thủ của cô bị đánh bại, nhìn cô không cách nào phản kháng.
Anh cúi đầu, đôi môi mỏng dán vào tai cô: “Hoa Hiền Phương, cô có muốn không?”
Ý thức của cô đã mơ hồ, nhưng dường như vẫn còn lại một chút lý trí.
Cô cắn môi, không ngừng lắc đầu, cô đang cố gắng chống lại.
Anh cười lạnh, ngón tay trượt xuống, cô rên rỉ, một tia lý trí cuối cùng cứ như vậy bị dập tắt.
“Muốn không?”
“… Hãy suy nghĩ về nó.” Đôi mắt của cô ấy không thể phân nhìn rõ phía trước, đôi má cô đỏ bừng.
“Cầu xin tôi đi!” Thanh âm của anh tràn ngập mê hoặc có chút uy hiếp. Giọng nói như dụ dỗ cô từng bước từng bước bước đi vào biển lửa, rơi xuống vực sâu ngàn mét.
“… Ah… tôi không biết, Làm ơn, làm ơn”. Bây giờ cô trông giống như một con rắn nước vặn vẹo, vòng eo mảnh khảnh giống như cành liễu lắc lư.
“Tự mình đi lên.” Anh đột nhiên xoay người, để cho cô tự mình đi lên phía trên.
Lúc này đây là cô đã hoàn toàn phóng túng bản thân. Cô điên cuồng, hoang dã, tùy ý vặn vẹo thân mình. Cô không có chút lý trí nào, chỉ còn bản năng.
Nước ấm trong bồn tắm đang lắc lư dữ dội.
Cảm giác thỏa mãn của Lục Kiến Nghi tăng vọt đến cực hạn, khoái cảm như sóng vỗ, vui vẻ tràn đầy.
Khi Hoa Hiền Phương tỉnh dậy, đã là ngày hôm sau.
Giọng nói của cô khàn khàn.
Cô ấy không biết chuyện gì đã xảy ra tối qua
Đêm qua Lục Kiến Nghi cho cô uống một ngụm rượu, sau đó cô cảm thấy khó chịu muốn chết. Sau đó nữa thì cô không nhớ nổi.
Nhưng nhìn thân thể chật vật, hiển nhiên là đêm qua đã bị anh ta bạo hành.
Lục Kiến Nghi cũng không rời đi mà ngồi trên sô pha cách đó không xa, dùng một loại ánh mắt âm u mà ma mị nhìn cô.
“Lục Kiến Nghi anh cho tôi uống cái gì, hiện tại giọng nói đều khàn đi.”
Khóe miệng anh ta nhếch lên một vòng cung lạnh lùng châm chọc, đứng dậy, chậm rãi đi tới, từ trên cao nhìn xuống cô, nói: “Là do đêm qua cô tự mình hét quá to, thật dâm đãng!”
Cái gì, cái gì? Cô kinh ngạc, cô không thể tin được: “Tại sao tôi phải hét?” Có phải đêm qua tôi gặp ác mộng không?”
Ngón tay thon dài của anh đặt lên cổ cô, nhẹ nhàng vuốt ve, nói: “Cô gái nhỏ à, em hét là vì quá hưng phấn khi hầu hạ tôi, em thật dâm đãng.”
Cả người cô co giật dữ dội, không tin được nói: “Không có khả năng”. Tại sao cô không nhớ chút nào.
“Cô có muốn tự mình nghe lại tiếng hét đêm qua của mình không?” Nói rồi anh lấy điện thoại, bật lại cho cô nghe đoạn ghi âm tối qua.
“Muốn không?”
“… Hãy suy nghĩ về nó.”
“Cầu xin tôi đi!”
“… A… tôi không biết. Làm ơn, làm ơn.”
“… A… tôi không biết A…”
Một luồng nhiệt nóng bỏng lan tràn tử cô lên đến mặt cô, lan đến cả tai, lên tận da đầu, làm cho cô ấy trông giống như một con tôm nấu chín.
Vô sỉ như vậy, thanh âm dâm đãng như vậy, làm sao có thể phát ra từ miệng cô.
“Lục Kiến Nghi, đêm qua rốt cục anh cho tôi uống rượu gì?”
“Hôm qua cô rất không biết nghe lời, nên cần phải phạt!”