Chương 840: Trói gô đi dập đầu
“Vậy mà cô ta muốn lựa chọn người vợ khác cho ông Lục, không cho tôi lên cao, chỉ cần cô ta chết, nhà họ Lục có thể đổi bà chủ, đến lúc đó tôi muốn làm thế nào đều được, không ai có thể ngăn cản tôi được nữa.” Liễu Giai Tuệ lòng đầy căm phẫn nói.
Người không vì mình, cô ta chỉ làm chuyện nên làm thôi.
Bỗng nhiên người phụ nữ vươn tay ra, móng tay màu đỏ tươi để trên cổ cô ta.
“Phương pháp như vậy, là ai nghĩ ra?”
Liễu Giai Tuệ sợ tới mức liều mạng thét chói tai: “Một người bạn trong nhóm dạy tôi, bà đừng giết tôi, bà an tâm làm quỷ ở địa phủ đi, bà đã chết rồi, cho dù giết tôi cũng không sống lại được.”
Cô ta còn chưa dứt lời, đèn trong đại sảnh sáng lên.
Người phụ nữ cởi tóc giả trên đầu xuống.
Cô ấy không phải là thím năm, mà là Khải Liên giả trang.
“Cô muốn lên cao chỉ sợ không có khả năng, bây giờ ông trời cũng không giúp được cô. Không phải là cô thích nghe bài nhạc này sao? Sẽ để cho cô nghe cả một buổi tối.”
Khải Liên kéo cô ta, kéo cô ta vào trong phòng khóa trái lại.
Mở nhạc ở cửa, cô ấy sẽ bật nhạc mãi, mãi đến bình minh.
Liễu Giai Tuệ che kín lỗ tai, sợ hãi thét chói tai.
“Cứu mạng, cứu mạng với!”
Không ai sẽ cứu cô ta.
Đợi sáng ngày hôm sau lúc Khải Liên mở cửa, cô ta đã đập đầu vào tường, khiến mình hôn mê.
Theo ý cô ta, không nghe thấy thì sẽ không nghĩ tới chuyện tự sát.
Cảnh sát tới dẫn cô ta rời đi, sẽ lấy tội mưu sát khởi tố cô ta, chỉ cần người nhà họ Lục không buông ra, cô ta không có khả năng từ trong tù ra ngoài.
Chú năm trở về mới phát hiện Liễu Giai Tuệ đã xảy ra chuyện, hốt ha hốt hoảng đến nhà tù xem cô ta.
Liễu Giai Tuệ khóc lóc nước mắt nước mũi chảy đầy, mới bị nhốt mấy ngày mà người giống như heo.
“Ông Lục, ông nhanh cứu tôi ra ngoài, nếu không thì tôi sẽ chết ở đây mất.”
“Lá gan của em cũng lớn quá rồi đấy, dám làm loại chuyện như vậy.” Chú năm than thở.
“Là bọn họ ép tôi, bọn họ không cho ông ly hôn, không cho chúng ta kết hôn, bọn họ có quyền lực gì mà làm như vậy?” Trong lòng Liễu Giai Tuệ tràn ngập oán hận.
Vì cứu cô ta ra, chú năm chỉ có thể kiên trì đi cầu xin Hoa Hiền Phương.
“Chú, sủng thiếp diệt thê, luôn là tối kỵ của nhà họ Lục. Cũng vì chú quản giáo không nghiêm, mới để cho kẻ thứ bay nhảy lên nhảy xuống như vậy.”
Hoa Hiền Phương vô cùng nghiêm túc nói.
“Cô ấy chỉ nhất thời hồ đồ, nhốt cô ấy mấy ngày, đợi cô ấy tỉnh táo lại, sau này sẽ không dám nữa. Trong nhà còn hai đứa nhỏ, còn cần cô ấy chăm sóc.” Chú năm nói.
Hoa Hiền Phương nhìn ông ta với hàm ý sâu xa: “Trời làm bậy còn có thể tha thứ, tự tạo nghiệt không thể sống. Nếu chú không muốn bị liên lụy, thì đừng quản chuyện của Liễu Giai Tuệ nữa. Vợ cả có đạo của vợ cả, thiếp có đạo của thiếp, ở nhà họ Lục, chỉ cần là nhân tình đều không có kết cục tốt.”
Chú năm nghe thấy thế, sau lưng lạnh lẽo.
Đây rõ ràng là không định thả Liễu Giai Tuệ ra ngoài.
Nếu Liễu Giai Tuệ chỉ động vào mụ vợ già nhà mình, có lẽ sẽ không nghiêm trọng như vậy. Quan trọng là cô ta động tâm tư tới đầu Hoa Hiền Phương, đây là ra tay trên đầu thái tuế, không chết cũng bị lột da.
Hoa Hiền Phương có thể tha thứ cho cô ta mới lạ.
“Vậy nhốt cô ấy một năm lại thả cô ấy ra có được không?”
Hoa Hiền Phương nâng chén trà lên uống một ngụm.
“Năm nay em họ cũng đã trưởng thành, chú chuyển danh ngạch ở quỹ hội người giàu tới danh nghĩa em ấy đi, cháu và thím đã bàn bạc rồi, dù sao em ấy cũng là con gái duy nhất của chú, sau này giữ em ấy ở nhà chọn rể, không gả ra ngoài.”
Cô cố gắng nhấn mạnh hai chữ duy nhất với ông ta.
Rất rõ ràng, hai đứa con trai do Liễu Giai Tuệ sinh ra, muốn tiến vào nhà họ Lục là chuyện không có khả năng.
Thủ đoạn của nhà họ Lục vẫn luôn tàn nhẫn,