Chương 85: Gặp mặt bí mật.
Loại chuyện như thế này muốn thành công thì cần phải có người giúp đỡ mà những người này nên là những người thân thiết nhất đối với họ.
Giữa hai người bọn họ không quen thuộc, cho dù anh ấy có tình cờ gặp cô ở Giang Thành, thì cũng chỉ có thể gọi là bèo nước gặp nhau.
“Hiền Phương, anh biết em có chút kinh ngạc. Anh cũng vậy những quả thực giấc mơ về cảnh tượng ở Hồ Nam chỉ xuất hiện sau khi anh gặp em. Trong ba năm, giấc mơ của anh luôn luôn là một vùng không gian trống trải, không bao giờ mơ về hình ảnh của quá khứ. Anh cũng không biết vì lí do gì mà từ lần đầu tiên gặp nhau anh đã cảm thấy em rất quen thuộc. Có lẽ ông trời đã sắp xếp cho anh đi vào bóng tối để rồi mang em đến đưa anh thoát ra khỏi bóng tối này “Giọng điệu của Tần Nhân Thiên mang theo vài phần ý tứ cầu xin, cô biết mình nên từ chối, nhưng …
“Nếu chị hai biết chuyện này, chắc chắn chị ấy sẽ làm um lên!”
“Không cho cô ấy biết, chúng ta bí mật gặp nhau, được chứ?” Tần Nhân Thiên nói.
Cô thở dài.
Nhưng nếu khi bọn họ bí mật gặp nhau mà bị phát hiện thì không phải mọi chuyện sẽ càng tồi tệ hơn sao?
Đến lúc đó bọn họ sẽ bị coi là ngoại tình, nếu thế thì cho dù có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không thể thanh mình được.
“Anh rể, nếu anh có chuyện gì có thể gọi cho em.” Cô thì thầm nói.
Tần Nhân Thiên cười khổ: “Anh hiểu rồi, chờ anh xử lí chuyện của Lục Kiều Sam trước rồi nói sau!”
Hoa Hiền Phương liếc anh một cái, biết anh muốn làm cái gì: “Hay là anh cho chị ấy một cơ hội đi, nếu chị ấy chịu thay đổi thì anh tha thứ cho chị ấy có được hay không?
Tần Nhân Thiên trầm mặc không nói gì.
Anh không yêu Lục Kiều Sam, từ sau khi nhìn thấy cô, anh càng xác định mình không yêu Lục Kiều Sam.
“Nếu phải kết hôn với một người mình không yêu, hoặc một người không yêu mình thì sẽ rất khổ sở”
Lời này giống như đánh trúng điểm yếu của cô, bả vai cô run rẩy: “Nếu anh yêu chị ấy thì có thể tốt hơn một chút, nếu anh không yêu chị ấy thì quả thực rất khổ sở.”
Phản ứng của cô bị anh nhìn thấu: “Em có yêu Lục Kiến Nghi không?”
Khóe miệng cô hiện lên một tia mỉm cười, nụ cười như có như không, giống như bất đắc dĩ thở dài.
“Chúng em mới quen nhau không lâu, tình cảm cần phải được bồi dưỡng trong một thời gian dài.”
“Anh biết, anh ta đối với em cũng không tốt, anh ta ở bên ngoài có người phụ nữ khác, còn công khai mang theo người ta.” Trong ánh mắt Tần Nhân Thiên có một tia phẫn nộ. Nếu đổi thành anh, nhất định sẽ cố gắng đối tốt với cô, che chở cho cô, không để cho cô bị tổn thương.
Trong miệng cô lúc này như đang ngậm một miếng hoàng liên, vị đắng lan trên đầu lưỡi, tràn ra lục phủ ngũ tạng.
Hình như chuyện này cả giới thượng lưu đều biết.
Cô không còn được Lục Kiến Nghi yêu thương, không phải nói chính xác hơn là Lục Kiến Nghi chưa bao giờ yêu cô nên cho đến bây giờ cô chưa bao giờ nhận được sự yêu thương từ anh.
“Người đàn ông đều sẽ phải có thêm người phụ nữ khác ở bên ngoài, em học làm quen với nó thì sẽ không sao cả.”
“Anh sẽ không như thế” Tần Nhân Thiên thản nhiên nói như đinh đóng cột: “Anh chỉ cần một người vợ là được rồi, cả đời sẽ chỉ ở bên người đó.”
Đôi mắt của cô đột nhiên tràn ngập nước mắt.
Trước kia Thời Thạch cũng đã nói với cô như vậy, nói rằng cả đời chỉ cần mình cô, cả đời chung đôi.
Có lẽ cô ấy là chính là một người không may mắn. Có số mệnh sát chồng.
Những người yêu thương cô đều sẽ bị Chúa bắt đi.
Cô chỉ có thể kết hôn với một người đàn ông ghét cô, khinh miệt cô, chế giễu cô và muốn tra tấn cô đến chết.
Nhìn thấy nét mặt lúc này của cô, Tần Nhân Thiên biết rằng mình đoán đúng.
Lục Kiến Nghi chính là một tảng băng, căn bản cũng không biết thương hương tiếc ngọc, làm sao có thể đối tốt với cô.
“Nếu hắn đối xử với em không tốt, em có thể rời khỏi hắn.”
Anh vươn tay vuốt ve gò má cô, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên má cô, một cảm giác quen thuộc tràn tới, làm cho cô có một loại ảo giác, phảng phất giống như người trước mắt chính là Thời Thạch.
Nhưng cô rất nhanh đã phục hồi tinh thần, giống như bị điện giật lùi về phía sau một bước.
Tần Nhân Thiên cũng vội vàng rụt tay về, một chút mất mát không giải thích được xẹt qua đáy mắt: