Chương 874: Phiền não của chú già
Trên đỉnh núi, Hoa Hiền Phương và Cố Nhược Đồng bắt đầu chuẩn bị đồ nướng cho buổi tối.
Bọn nhỏ mỗi người một xiên khoai tây, đặt lên trên vỉ nướng.
“Khoai tây của chú nhất định sẽ nướng ăn rất ngon.” Tư Mã Ngọc Thanh nói.
Cậu bé là cao thủ, trù thần chuyển thế đấy.
Kiến Dao và Kiến Diệp cũng muốn thử nướng đồ ăn, nhưng bố nói, bọn họ còn là trẻ con, không thể đụng vào thứ nguy hiểm như vậy. Hơn nữa bọn họ không thể ăn đồ nướng, không tốt đối với cơ thể.
Hoa Hiền Phương đã chuẩn bị cho bọn họ khoai tây nghiền rau củ nấu với thịt thơm ngon.
Hai người mỗi người cầm một cái thìa nhỏ, ngồi ở bên cạnh vừa ăn vừa nhìn mọi người nướng đồ.
“Vì sao em mới hai tuổi nha, em rất muốn nhanh chóng lớn lên như anh trai, như vậy chuyện gì cũng có thể làm rồi.” Kiến Diệp nói.
“Nhưng chúng ta trưởng thành, cô út sẽ rời đi, cô ấy muốn đi rất xa tìm cậu họ.” Kiến Dao chớp đôi mắt to nói.
“Chị, chị trưởng thành đừng nên đi xa quá, em sẽ lo lắng.” Kiến Diệp nói.
“Chị không đi, chị muốn ở cùng với mọi người.” Kiến Dao nói, trong nhà chơi vui như vậy, vì sao phải đi xa làm gì?
Khoai tây của Tư Mã Ngọc Thanh đã nướng xong, cậu bé dùng dao cắt khoai tây thành từng miếng nhỏ chia cho mọi người ăn.
“Ăn ngon, thực sự không nghĩ tới Ngọc Thanh lợi hại như vậy, còn là một đứa bé, nhưng nướng đồ ăn lại ngon như thế.” Cố Nhược Đồng khen ngợi.
Tư Mã Ngọc Thanh đắc ý nhướng mày: “Chị Cố, em là trù thần chuyển thế, vị giác của em nhạy bén hơn người thường nhiều. Sau này em trưởng thành, muốn thành lập một đế quốc ăn uống lớn nhất thế giới.”
“Tốt lắm, mọi người nhất định sẽ dốc toàn lực ủng hộ em.” Cố Nhược Đồng cười nói, cô ấy nướng một cái chân gà, là nướng cho Tần Như Thông.
“Anh Như Thông, nếm thử chân gà mật ong em nướng đi.”
Tần Như Thông không từ chối, nhận lấy, anh ta biết Hoa Hiền Phương muốn tác hợp bọn họ, chỉ cần cô vui vẻ, anh ta làm gì đều không sao cả.
“Sườn nướng của em cũng xong rồi, mọi người mỗi người một miếng.” Hoa Hiền Phương mở giấy bạc, chia sườn nướng ở bên trong cho mọi người.
Lúc này một vì sao lướt qua bầu trời, Kiến Dao nhìn thấy hưng phấn kêu to: “Bố, bố, con thấy một ngôi sao rơi, hôm nay có mưa sao băng chòm sao sư tử hay không ạ?”
“Nói không chừng thực sự có đấy.” Lục Kiến Nghi cười nói.
“Bố, cầu nguyện với sao băng có thể thành hiện thực không ạ?” Kiến Dao tò mò nhìn bầu trời.
“Nếu sao băng nghe thấy, có thể thực hiện nguyện vọng của con, nhưng mà nó cách rất xa, chưa chắc đã nghe thấy được.” Lục Kiến Nghi ôn hòa nói.
“Con muốn ước một nguyện vọng, con không muốn cô út đi xa, như vậy con sẽ không nhìn thấy được cô ấy, con sẽ nhớ cô ấy.” Kiến Dao nói.
Lục Sênh Hạ cười hì hì: “Kiến Dao, cô út ra nước ngoài đi học, đợi cháu trưởng thành cũng phải ra nước ngoài đi học. Hơn nữa cô không phải đi rất xa, là tới chỗ ông ngoại và bà ngoại ở. Đợi tới lễ giáng sinh, bà nội và bố mẹ sẽ dẫn các cháu tới đó chơi.”
“Hóa ra là như vậy, vậy cháu yên tâm rồi.” Kiến Dao nở nụ cười. Bọn họ thường xuyên gọi video call, nói chuyện với ông ngoại và bà ngoại, bà ngoại từng nói lễ giáng sinh năm nay sẽ tặng cho cô bé và Kiến Diệp một phần quà rất tuyệt.
Hoa Hiền Phương vỗ bả vai của Lục Sênh Hạ, năm tới cô nhóc này sẽ rời khỏi nhà ra nước ngoài, sau này phải lấy chồng xa tới thành phố Tinh Không, cô thực sự có chút không nỡ, cô ấy lớn như vậy, còn chưa từng rời khỏi nhà.
Lục Sênh Hạ nhìn ra được tâm tư của cô, mỉm cười: “Chị dâu, chị không cần lo lắng đâu, ra nước ngoài có anh Chấn Diệp chăm