Chương 878: Dùng gậy đánh uyên ương
Lục Kiến Nghi vẫn không để ý tới Lục Vinh Hàn như cũ, ngồi ở một bên thản nhiên uống trà một mình.
Lục Vinh Hàn chỉ có thể chủ động nói chuyện với con trai: “Kiến Nghi, gần đây con có bận không?”
“Tàm tạm.” Anh lạnh nhạt đáp lại một câu, không nguyện ý nhiều lời.
Kiến Dao chớp đôi mắt to: “Bố nói, cho dù bận tới mấy đều dành thời gian chơi với bọn cháu. Chúng cháu mới là người quan trọng nhất của bố. Một người đàn ông có trách nhiệm nên lấy gia đình làm trọng.” Giọng điệu của cô nhóc như bà cụ non. Cô nhóc mới hai tuổi nhưng giống như biết hết mọi chuyện, y như cổ linh tinh quái.
Lục Vinh Hàn vô cùng hổ thẹn, một người làm ông nội lại để cháu nội hai tuổi giáo huấn.
Kiến Diệp đặt một quân cờ xuống: “Ông nội, cháu đây là một chiêu lừa trên dối dưới, nhìn xem ông có thể giải vây như thế nào.”
Lục Vinh Hàn cười: “Trong khoảng thời gian này ông nội không chơi cờ với cháu, không nghĩ tới cháu đã học được nhiều chiến thuật như vậy.”
“Cháu là trẻ con, nên học rất nhanh.” Kiến Diệp ngọt ngào ngây thơ nói: “Nhưng mà cháu thường xuyên thua anh trai, cháu còn cần tiếp tục tôi luyện tài đánh cờ.”
Hứa Kiến Quân cười ha ha: “Anh ngay cả em đều thua, chẳng phải sẽ rất mất mặt, sau này cũng đừng lăn lộn trong giới cờ vây nữa.”
Hoa Hiền Phương cười, khắp nhà là đứa bé IQ cao, cô cảm thấy rất vui vẻ. Nghe nói chỉ số thông minh của con trai là di truyền từ mẹ, mẹ thông minh, con trai sẽ thông minh, mẹ ngốc thì con trai sẽ ngốc.
Con trai của cô đều thông minh như vậy, chẳng lẽ cô là một thiên tài tiềm ẩn, chỉ chưa khai quật ra mà thôi?
“Lục Kiến Nghi, có phải anh từng nghiên cứu di truyền học hay không, nghe nói chỉ số thông minh của con trai là di truyền từ mẹ, mẹ thông minh, con trai sẽ thông minh, nếu mẹ vô cùng ngu ngốc, cho dù bố rất thông minh, con trai vẫn sẽ ngu ngốc.”
Lục Kiến Nghi chậm rãi nhìn cô một cái: “Em muốn nói cái gì?”
Cô che miệng cười ha ha: “Uổng công anh còn là thiên tài có IQ cao, em đã nói rõ ràng như vậy, anh đều không rõ sao? Con trai nhà chúng ta thông minh như vậy, đều là công lao của em, không phải của anh đâu…” Vẻ mặt cô đắc ý.
Lục Kiến Nghi bế con gái nói: “Cho nên nói sinh con gái tốt hơn, con gái càng giống bố, con gái giống mẹ chỉ là truyền thuyết.”
“Đâu có, di truyền học cũng không phải là tuyệt đối, con gái là di truyền một nửa bố, một nửa mẹ. Tóm lại là, gen con gái chúng ta mạnh hơn con trai, đám người trọng nam khinh nữ này, thực ra không khoa học.” Hoa Hiền Phương cười tinh quái.
Lục Kiến Nghi xoa đầu cô nói: “Bộ óc của em là nghịch sinh, bình thường không phát huy ra tác dụng lớn gì, chỉ có cống hiến duy nhất là trong di truyền.”
“Xì.” Hoa Hiền Phương tức giận trợn trắng mắt, gõ huyệt thái dương của mình, lần sau lại nạp điện cho não.
“Em chỉ là có đôi khi hơi chập mạch một chút, chỉ cần nạp điện đúng lúc sẽ phát huy bình thường.”
Y Hạo Phong nở nụ cười: “Dựa theo lời con nói, Kiến Nghi nhà chúng ta thông minh như vậy, đều là công lao của mẹ rồi?”
“Đương nhiên không thể thiếu công lao của mẹ. Một nhà đều là nhân trung long phượng, đương nhiên gen sẽ tốt. Mẹ và bố là một sự kết hợp mạnh.” Hoa Hiền Phương giơ ngón cái lên.
Lục Sênh Hạ làm mặt quỷ: “Cuối cùng em cũng hiểu rõ vì sao có một số người có chỉ số thông minh nhi đồng. Nhà họ Lục chúng ta có gen tốt cũng không kế thừa được. Một người IQ cao và một người có chỉ số thông minh thấp chỉ thích hợp sinh con gái, như vậy mới có thể tổng hợp lại gen của hai người, đạt tới trang bị tối ưu, em chính là kết quả như vậy.”
Mà đương nhiên Tư Mã Ngọc Thanh là thứ phẩm.
Đương nhiên là Tư Mã Ngọc Thanh không biết, cô ấy đang nói tới mình.
Nhưng mà cậu bé cũng biết mình là người có chỉ số thông