Chương 92: Vẫn còn muốn bạo lực sao?.
“Lục Kiến Nghi, anh là một tên hỗn đản, ra ngoài chơi thật vui vẻ a!” Vừa nghĩ đến Hoa Hiền Phương một mình ngồi ở cửa, bộ dáng đáng thương nhỏ bé, lửa giận trong lòng anh như bị lửa thiêu đốt, đốt đến đầu anh choáng váng đến đó, đốt đến lý trí của anh hoàn toàn không còn.
Lục Kiến Nghi gạt tay anh ra, sửa sang lại cổ áo: “Tần Nhân Thiên, anh phát điên cái gì vậy?”
Gân xanh trên trán Tần Nhân Thiên đang điên cuồng giật giật: “Vợ anh bị đuổi ra khỏi nhà, hiện tại không biết đi đâu, anh lại mang theo nhân tình ở bên ngoài vui vẻ. Anh và Lục Kiều Sam không hổ là chị em, một người ngang ngược, một người khát máu vô tình. Hoa Hiền Phương gả đến nhà họ Lục các người, quả thực là xui xẻo tám đời.”
Lục Kiến Nghi chấn động kịch liệt, anh như thế nào cũng không nghĩ tới Hoa Hiền Phương bị đuổi ra ngoài!
“Ai đuổi cô ấy ra?”
“Ngoại trừ Lục Kiều Sam, còn có thể có ai?” Tần Nhân Thiên tức giận nói.
Lúc này, một thanh âm thanh thúy từ phía sau truyền đến: “Hiền Phương ở ngay chỗ này, tôi lái xe đi ngang qua, vừa lúc nhìn thấy cô ấy lang thang ven đường, liền thuận tiện đem cô ấy đến đây ”
Người nói chuyện là Hứa Nhã Phượng, cô cố ý nói như vậy, vừa vặn chứng minh cho lời Tần Nhân Thiên nói.
Trên mặt Lục Kiến Nghi cơ bắp giật giật, giống như bị thứ gì đó đâm vào
Người phụ nữ ngu ngốc ngày, tại sao một câu cũng không nói, cô ta bị câm sao?
Tần Nhân Thiên lo lắng nhìn về phía Hứa Nhã Phượng: “Hiền Phương ở đâu, cô ấy ở đâu?”
“Đi vệ sinh rồi, đi cũng lâu rồi, vẫn chưa trở về.” Hứa Nhã Phượng nhìn vào bảng tên trên nhà vệ sinh
Tần Nhân Thiên xoay người muốn đi vào vệ sinh tìm, bị Lục Kiến Nghi ngăn lại: “Người của tôi, không cần anh lo lắng.”
“Anh có coi cô ấy là vợ anh không?” Tần Nhân Thiên hừ một tiếng.
“Đó là chuyện của tôi, anh không có tư cách quản.” Anh ta đi ra ngoài một cách gắt gỏng.
Hoa Hiền Phương từ căn phòng nhỏ đi ra, dọc theo vách tường suy yếu đi về phía trước, nhìn thấy Lục Kiến Nghi, cả người run rẩy, sợ hãi.
Sắc mặt anh âm trầm vô cùng, chẳng lẽ còn chưa phát tiết đủ, còn muốn tiếp tục sử dụng bạo lực với cô?
Cô hung hăng hít một hơi xoay người bỏ chạy.
Cô trông giống như một con chuột nhìn thấy một con mèo, con thỏ nhìn thấy một con sói hoang dã.
Lục Kiến Nghi tức thổ huyết, vội vàng đuổi theo phía sau: “Hoa Hiền Phương, cô dừng lại cho tôi.”
Cô càng chạy nhanh hơn.
Chỉ có kẻ ngốc mới dừng lại
Phía trước có lối đi thoát hiểm, cô chạy xuống cầu thang, muốn trốn thoát.
Lục Kiến Nghi ở phía sau đuổi theo hô to: “Hoa Hiền Phương, cô lại không nghe lời! ”
Vừa mới bị trừng phạt, còn dám phản kháng, xem ra trừng phạt còn chưa đủ!
“Tôi không chọc gì đến anh. Cô thở hổn hển. vì chạy quá vội vàng mà ở hai bậc thang cuối cùng, cô không chú ý liền bước hụt.”
Thân thể cô mất đi trọng tâm, ngã nhào về phía trước, trán “bang” một tiếng mãnh liệt đụng vào tường, lúc này sưng lên một cục.
Cô bị đập đầu vào tường ngã ngồi xuống đất, chóng mặt, hai mắt đầy sao.
“Chết tiệt!” Lục Kiến Nghi từ trong cổ họng mắng một tiếng, ôm lấy đầu cô: “Hoa Hiền Phương, nhìn tôi, có phải choáng váng đến ngất xỉu rồi không?”
“Ngất xỉu.” Cô vô thức nói.
“Có buồn nôn hay không, có muốn nôn không?” Anh nhíu mày, vốn đã ngốc, nay bị đụng đầu không phải càng thêm ngu ngốc
“Không có, chỉ cảm thấy đau.” Cô rên rỉ.
Anh thở phào nhẹ nhõm, không muốn nôn thì chắc không gây chấn động.
Hoa Hiền Phương đang mê man đột nhiên bừng tỉnh, nhảy dựng lên muốn chạy trốn, lại bị anh dùng sức đè lên vai: “Cô chạy cái gì?”
“Anh không phải lại muốn bắt tôi trở về căn phòng tối đó chứ?” Cô hoảng hốt, chăm chú nhìn anh
“Cô còn nhớ nó sao?” Anh cười nhạo.
Cô run rẩy ôm lấy cánh tay: “Không cần, cả đời cũng không cần đi vào nữa.”
Thấy vậy anh nói: “Vậy thì ngoan ngoãn nghe lời,