Chương 99: Ngồi lên đùi bằng một bên mông.
Hoa Mộng Lan len lén nhìn anh, trong mắt hiện lên ánh sáng quỷ dị không dễ phát hiện.
Lời vừa rồi không chỉ thành công đem mình tẩy trắng, còn đem Hoa Hiền Phương hung hăng đâm một đao, để cho mình dần dần từ thụ động biến thành chủ động.
Lục Kiến Nghi lắc lắc ly rượu trong tay, nhâm nhi một ngụm rượu.
Ánh đèn phủ lên khuôn mặt tuấn mỹ của anh một tia bóng tối sâu đậm, làm sắc mặt anh càng thêm âm u.
Lúc này, Hoa Hiền Phương từ trên lầu đi xuống, cô thay một chiếc váy màu trắng, làm cho cô nhìn tinh khiết vô cùng.
Lục Kiến Nghi lạnh lùng liếc cô một cái, trong ánh mắt tràn ngập ý tứ nghiên cứu.
Lời nói của Hoa Mộng Lan, anh không hoàn toàn tin, nhưng cũng không phải không tin.
Một người phụ nữ ham tiền tài, tâm cơ khó đoán, làm ra loại chuyện này, cũng không có gì lạ.
Huống chi cô gả tới đây, chính là vì 30 tỷ tiền sính lễ.
Người phụ nữ này có một lớp ngụy trang hoàn hảo, che giấu tất cả sự bẩn thỉu và xấu xí của cô.
Nhìn thấy cánh tay Hoa Mộng Lan quấn gạc, cô hơi ngẩn ra, vội vàng hỏi: “Chị, cánh tay chị bị sao vậy?”
“Không cẩn thận bị đứt một chút.” Hoa Mộng Lan hời hợt nói.
“Ồ.” Cô nhíu mày, còn tưởng rằng cô ấy vì Lục Kiến Nghi mà cắt cổ tay tỏ tình.
Nghe Alice nói, đã từng có người phụ nữ làm như vậy, máu tươi văng khắp nơi, kết quả Lục Kiến Nghi chỉ nói một chữ: “Bẩn thỉu!”
Anh chê máu của người đó dơ bẩn, sau đó che mũi lạnh lùng bỏ đi.
Người giúp việc mang trái cây đến.
Hoa Mộng Lan cố ý cầm lấy một miếng cam, đưa cho Lục Kiến Nghi: “Kiến Nghi, ăn miếng cam đi.”
Lục Kiến Nghi nhận lấy, tuy rằng mặt không chút thay đổi, nhưng nhìn động tác khó tin này, Hoa Hiền Phương không thể bỏ qua.
Nếu như là cô đưa, Lục Kiến Nghi khẳng định sẽ không nhận, ngại bẩn thỉu.
Cô là một người phụ nữ bẩn thỉu, và tất cả mọi thứ cô chạm vào đều bẩn, đặc biệt là thức ăn.
Hoa Mộng Lan là thân thể trong sạch, ít nhất là sạch sẽ hơn cô, thuần khiết hơn cô, anh đương nhiên sẽ không ghét bỏ.
Không nhúc nhích, cô dời mắt ra, ăn một miếng cam.
Quả cam không ngọt ngào như tưởng tượng, tựa hồ có chút đắng chát, cô nuốt nước miếng, yên lặng nuốt đi mùi vị này.
Hoa Mộng Lan âm thầm cười trộm, Thái độ của Lục Kiến Nghi đối với cô ta so với trước đây ôn nhu hơn nhiều.
Ngày trước, anh căn bản không để ý đến cô, coi cô là không khí, mà bây giờ, ánh mắt anh nhìn cô tựa hồ có chút ấm áp, còn tiếp nhận quả cam cô đưa tới.
Đó là một sự bắt đầu tốt.
Cô tin rằng mối quan hệ của họ sẽ tăng lên, đến lúc đó Hoa Hiền Phương sẽ phải nhường lại vị trí.
Hoa Mộng Lan ăn rất tao nhã, một tay nửa che miệng, tuy rằng không sinh ra trong gia đình giàu có, danh tiếng, nhưng cử chỉ cùng các cô chủ nhà danh giá không có chút khác biệt nào.
Mà Hoa Hiền Phương nhét toàn bộ quả cam vào miệng, nhai nhồm nhoàm. Chính là cũng Hoa Mộng Lan hình thành sự đối lập rõ ràng.
Lục Kiến Nghi tự nhiên cũng nhìn thấy, tuy rằng là chị em cùng họ, nhưng lại có sự khác biệt như trời với đất, một người ôn nhu như nước, một người hoang dã như lửa; một người nhìn như thiện lương vô hại, một người dường như tâm cơ thâm trầm.
Hoa Mộng Lan đứng lên: “Em nên về phòng thôi.”
Cô ta cố ý đi về phía Lục Kiến Nghi, chân cố ý đưa vào dưới bàn trà, giả vờ không cẩn thận bị vấp ngã, lảo đảo nhào vào trong ngực Lục Kiến Nghi.
“Xin lỗi, xin lỗi…” Cô xấu hổ đến đỏ bừng, liên tục xin lỗi, nhưng không đứng dậy.
Cô muốn cảm nhận những thay đổi mà cơ thể mềm mại tuyệt vời của mình mang lại cho cơ thể của anh.
Cô cũng không phải không có đàn ông, không có kinh nghiệm, ngược lại cô rất giỏi quyến rũ đàn ông, biết làm thế nào để khởi động ham muốn của người đàn ông.
Khoảng thời gian chạy trốn hôn nhân, cô liền kết giao với một phú nhị đại, chuẩn bị gả cho anh ta, chỉ là không nghĩ tới tình tiết đảo ngược nhanh như vậy.
Cô ngồi trên đùi Lục Kiến Nghi, hông kề sát thân thể anh, nhẹ nhàng vặn