Khi con người ta đứng trước bờ vực bóng tối không còn phân biệt được phương hướng và lựa chọn đường đi cho mình thì lời khuyên của những người xung quanh chính là thứ ánh sáng mờ nhạt giúp người ta định ra hướng đi cho riêng mình.
Mèo cũng vậy!
Sau khi trải lòng mình tâm sự với bác sĩ Hoa về những vướng mắc của bản thân: Không phải là cô không còn tình cảm với Nhật Minh, chỉ là giận dỗi hắn ta vì sao không nghe máy? Vì sao không đến dỗ dành cô thêm chút nữa? Mèo vẫn hy vọng hắn ta dịu dàng với mình như những ngày đầu tiên mới quen.
Dù cô có ngang ngược, ngạo nghễ như thế nào hắn vẫn luôn là người chủ động nhận mọi lỗi lầm về mình.
Với cái tính ham chơi hơn ham làm của hắn cô sợ một mình không gánh nổi cảnh một mình nuôi ba miệng ăn.
Cô sợ mẹ cô biết sẽ phản đối việc cô sinh đứa trẻ này.
Cô còn trẻ tương lai còn dài, vướng vào chuyện chồng con rồi xem như xong một đời con gái.
Nhưng những thứ đó không đáng sợ bằng cảm giác của Mèo lúc này.
Sợ một mình với căn phòng trắng xoá toàn mùi thuốc khử trùng, sợ phải nghe những tiếng dụng cụ, máy móc e e bên tai, sợ một mình xung quanh toàn những người xa lạ.
Cuối cùng cô chọn chạy về khóc với hắn và nói cho hắn biết đến sự tồn tại của đứa nhỏ.
Muốn cùng hắn tạo dựng một mái ấm cho con mình sinh ra có đủ cha đủ mẹ yêu thương.
Cô chọn tha thứ cho những sai lầm mà hắn đã gây ra với mình.
Nhưng...!hình như cô chọn sai mất rồi.
23 giờ…
Trời về khuya từng ngôi sao trên cao vẫn sáng lấp lánh, từng cơn gió khẽ lạnh lướt qua đủ khiến người ta rùng người.
Một cô gái rảo bước trên con đường dài và rộng, với cái đầu xõa tóc rũ rượi, chân trần chẳng buồn xỏ dép.
Trông cô vô cùng nhếch nhác khiến ai nấy đều muốn tránh xa.
Những tay chơi đi đêm về muộn bình thường thấy gái tươm tướp hay buông lời chọc ghẹo hú hét lần này cũng bị hình ảnh này dọa sợ tưởng là gặp ma mà chạy thật nhanh miệng vẫn xì xào chỉ trỏ mấy lời không hay.
Mèo Mũm Mĩm lúc này chẳng còn sức để bận tâm người khác nghĩ gì về mình nữa, cô cứ vậy rảo bước trên con phố đêm đầu óc trống rỗng.
Cô bước đi trong vô định không biết mình phải đi đâu về đâu.
Không biết đi được bao lâu chỉ biết đôi chân khi ấy đã rã rời rệu rã, Mèo mới dừng lại trước một nhà nghỉ bình dân, suy nghĩ một chút cô quyết định bước vào.
Tiến tới quầy lễ tân, Mèo đưa căn cước về phía người đứng quầy, nói: “Lấy cho tôi một phòng đơn.”
“Được.” - Người này nhanh chóng làm thủ tục, đưa chìa khoá phòng cho cô không có bất kì một câu dư thừa nào.
Ở cái đất Sài thành này người ta dường như không bận tâm đến chuyện của người khác cứ làm tốt chuyện của mình là được.
Với lại chuyện vợ chồng cãi nhau đánh nhau bỏ nhà ra thuê nhà nghỉ ở vài ngày đã là chuyện thường tình nên những nhân viên lễ tân khách sạn họ chẳng lấy gì làm lạ