Giọng nói kia lạnh lùng, thần bí, tao nhã, thuần hậu, dễ nghe nói không nên lời, Giang Mộng Nhàn nghe mà muốn say.Mà người đàn ông mặc tây trang khiến cô sơ, được cho là chồng kia lại đang vô cùng cung kính đứng ở bên cạnh.Cho nên, người đàn ông không khác gì người mẫu trên TV này mới đúng là chồng cô?Không phải Địa Trung Hải, bụng bia, mũi củ tỏi? Cũng không có tai to mặt lớn?Giang Mộng Nhàn không thể tin nổi nhìn người đàn ông kia rồi lại bối rối nhìn Lăng Vân.Lăng Vân bị cướp mất ô, kết quả biến thành anh ta bị phơi nắng, anh ta bình tĩnh lau mồ hôi, gật đầu: “Ừ, đây là chồng cô, mau gọi tiếng 'chồng nghe coi'.”Giang Mộng Nhàn vẫn còn hoảng sợ nhìn người đàn ông kia.Cô cho rằng chồng mình có thể còn đủ tay chân, tuổi tác không quá lớn cũng đã tốt lắm rồi, tuyệt đối không nghĩ tới, anh lại hoàn mỹ như vậy, hoàn mỹ đến mức khiến cô cho rằng bản thân mình đang nằm mơ.Đầu lưỡi cô tê cứng cả lại, há miệng hôi lâu cũng không thốt ra được cái chữ ‘chồng’ kia.Người chồng như vương tử của cô cũng không ép cô, một tay cầm ô che nắng cho cô, miệng thì nói chuyện với Lăng Vân.Bọn họ nói chuyện gì Giang Mộng Nhàn hoàn toàn không nghe rõ, trong đầu chỉ có một suy nghĩ.Không thích hợp đâu! Quá không thích hợp! Người đàn ông hoàn mỹ như vậy mà lại không có vợ, hơn nữa còn là xử nam?Nhất định là vì có cái bệnh gì đó không tiện nói ra, ví dụ như không có năng lực cộng thêm có tố chất biến thái, hơn nữa còn có thể là siêu cấp biến thái chẳng hạn!Giang Mộng Nhàn sợ tới mức lạnh run cả người.Bên tai truyền đến giọng nói của Lăng Vân: “Đây là duyên phận của hai người, cô ấy vừa lúc rơi vào trong tay tôi, cậu lại vừa lúc thiêu phụ nữ, bối cảnh lại còn khá đơn giản, là con của một ông chủ nhỏ.”Vương tử vẫn cầm ô, quay đầu lại đánh giá Giang Mộng Nhàn một lần, gật đầu : “Ừ.” Cưới một người phụ nữ như vầy thì không có uy hiếp, ít nhất